Tổng Tài Bố Đường Cưới Trước Yêu Sau

Chương 39: 39: Nếu Tôi Không Muốn Thì Sao




Trong lòng Tần Nguyệt vô cùng thấp thỏm.

Cô hiểu tính nết của Tư Kính Đường, những mối họa cô vừa gây ra hôm qua, chỉ sợ người này sẽ trả lại gấp bội.

Tuy cô không có cảm tình gì với nhà họ Thẩm, nhưng đối với cơ thể này của Thẩm Tinh Nguyệt, cô cũng không thể khiến nhà họ Thẩm gia vì mình mà rơi vào nguy hiểm được.

Tư Kính Đường cười nhẹ hai tiếng, đáp:“Tôi vừa nói với Thẩm tổng là tính tình của cô hai Thẩm rất hợp với ý của tôi, tôi muốn mời cô đây đến Vân Thành là trợ lý riêng của mình, lương bổng tùy ý cô chọn, Thẩm tổng cảm thấy rất ổn, còn cô thì sao?”Lúc này Tần Nguyệt xem như đã rõ Tư Kính Đường đang có ý định gì, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Tuấn Trì.


Người phía sau hơi nghiêng đầu, nhấp môi không nói, ánh mắt cô lộ ra vẻ trào phúng, môi đỏ khẽ nhếch, thấp giọng trả lời:“Nếu tôi không muốn thì sao?”“Đương nhiên là tôi sẽ không ép buộc cô, chẳng qua là…”Tư Kính Đường cong khóe môi nói:“Nếu cô Thẩm không tới thì tâm trạng của tôi sẽ rất tệ, mà một khi tâm trạng của tôi không tốt thì việc xử lý chuyện của Thẩm tổng khó tránh khỏi mang chút cảm xúc, nếu ông ấy lỡ làm chuyện gì không hay, thế thì cũng không chắc là tôi có thể khống chế.

”Sắc môi Tần Nguyệt thoáng trắng bệch, người mà cô đã yên suốt bao nhiêu năm nay, bên ngoài lại có dáng vẻ này sao?Bọn họ ở bên nhau sáu năm, giờ khắc này, cô chợt cảm thấy mình không hề hiểu gì về Tư Kính Đường cả.

Vì sự ích kỉ của bản thân mà cô lại có thể tùy tiện hủy hoại đi cả một công ty, hoàn toàn không màng đến sự sống chết của hàng trăm con người trong đó.

Cô thoáng nực cười, nhưng lời đến bên miệng, lại biến thành nỗi chua xót.

Nỗi chua xót đó len lỏi vào tâm can của Tư Kính Đường, khiến hắn hơi sửng sốt, trong lòng như có thứ gì bổ vào, Tần Nguyệt lại nói:“Được, tôi đồng ý với anh, hy vọng Tư tổng giữ lời hứa.


”Cô đáp ứng nhanh như vậy, trái lại khiến Tư Kính Đường có phần kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó hắn đã nhanh chóng giấu đi cảm xúc ấy, hắn vươn tay, mỉm cười nói với cô:“Tất nhiên rồi, cô hai Thẩm, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.

”Tần Nguyệt nhìn bàn tay tay, những ngón tay thon dài rắn chắc, khớp xương rõ ràng, trên ngón áp út kia vẫn còn đeo nhẫn cưới của bọn họ nhẫn.

Trong lòng Tần Nguyệt đau xót, cô nói với giọng líu ríu:“Người cũng đã không còn, anh đeo nó làm gì nữa?”“Cô nói sao?”Giọng của Tần Nguyệt rất nhỏ, nghe Tư Kính Đường không rõ, nhưng hắn cứ cảm thấy câu nói đó cực kì quan trọng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.