Tổng tài bức hôn: Ngạo thê khó thuần phục

Chương 5: Tuyên bố quyền sở hữu



Chap 5.1 : Tuyên bố quyền sở hữu (H 16+)

Đáng lẽ tên chap là “cường ngạnh xâm chiếm” nhưng táo thấy để tên như thế rất chi là… nên táo đổi tên cho phù hợp hơn hen!!^^.

Edit: táo đỏ

Lực kéo rất mạnh làm Hạ Tử Tinh mở to mắt, nhìn mặt anh rất âm trầm, trong lòng cô không khỏi nổi lên sợ hãi!

Hạ Tử Tinh để anh lôi đi, nhiều lần suýt ngã xuống. Cô tức giận hất tay của anh, “Buông ra! Tôi tự mình đi được!”

Cô rất không tình nguyện ngồi lên xe riêng của bọn họ, trong lòng khẩn trương đến nỗi dường như không cách nào hô hấp nổi. Cô cắn chặt răng, khống chế tâm tình của mình. Không để cho mình run rẩy làm bại lộ sự sợ hãi của bản thân!

Cô muốn cân nhắc kĩ lưỡng, tối nay nên thoát khỏi tên Lâm Lập Phong ma quỷ này như thế nào?

Về nhà, Lâm Lập Phong thẳng tay đẩy Hạ Tử Tinh lên giường, Hạ Tử Tinh sợ đến nỗi mặt xanh lại. Cô hiểu mình thập phần sai lầm rồi! Cô không nên trêu chọc anh ta! Khơi mào tức giận của anh ta, cô chỉ có gặp tai ương thôi!

Trời ạ! Chẳng lẽ tối nay cô phải tùy ý để anh ta ‘ăn’ sao? Hạ Tử Tinh sợ hãi, ôm chăn trốn ở một góc giường.

“Không được lại đây! Lâm Lập Phong!” Hạ Tử Tinh lớn tiếng kêu la.

“Cô không phải muốn biết tôi có phải là một người đàn ông chân chính không hay sao? Tốt thôi! Tôi hiện tại sẽ chứng minh cho cô biết!” Lâm Lập Phong đứng ở bên giường tháo cà vạt của mình, thân ảnh cao lớn như tượng thần Hy Lạp, hiên ngang ngạo mạn. Ngũ quan khắc sâu không có nửa điểm tình cảm, hờ hững lạnh lùng làm cô hoảng hốt.

Hạ Tử Tinh sợ đến cả người phát run: “Tôi van anh! Lâm Lập Phong, đừng lại đây!”

Lâm Lập Phong giật phắt chăn trên người cô, kéo cô lại gần mình cùng nhìn thẳng vào mắt nhau. “Hiện tại mới cầu xin tôi, em không thấy đã quá muộn sao? Hạ Tử Tinh.”

Hạ Tử Tinh nuốt nuốt nước miếng, : “Nếu như tối nay anh chịu bỏ qua cho tôi, cái gì tôi cũng đáp ứng anh!”

“Đã quá muộn! Hết thảy cũng đã quá muộn!” Lâm Lập Phong lấy tốc độ sét đánh che miệng cô lại, nếm thỏa thích sự ngọt ngào của cô, đầu lưỡi mềm nhẵn cố tình trêu chọc cô.

Bàn tay to lớn của anh đi động trên đường cong người cô, sau đó một tay anh xé rách y phục trước ngực cô, da thịt trắng nõn lập tức lộ ra trước mắt anh, đôi mắt dừng lại ở hai vị trí tròn căng nóng bỏng trước ngực cô.

Nụ hôn của anh như mưa rơi xuống, bừa bãi gặm nhấm, hưởng thụ, lưu lại trên làn da trắng nõn bóng loáng của cô không ít dấu hôn đỏ sậm. Hạ Tử Tinh không ngừng giãy dụa, thân thể cô không ngừng ma sát thân thể anh, mang đến cho Lâm Lập Phong sự kích thích trước nay chưa từng có.

Anh kéo nốt bộ lễ phục dạ hội trên người cô xuống, vóc người hoàn mỹ của cô hoàn toàn hiện ra trước mắt anh, anh rất có hứng thú với bộ ngực tròn trịa nóng bỏng, chiếc lưng mảnh mai, còn thân thể trắng nõn của cô, mỗi một tấc da thịt cũng làm anh trở nên điên cuồng. Anh không cách nào khống chế bản thân, tạo ra trên người cô càng nhiều dấu hôn, vuốt ve từng tấc da thịt, làm Hạ Tử Tinh phát ra tiếng rên nỉ non.

Cô biết cô không nên đáp lại anh ta, nhưng bàn tay ấy, nụ hôn ấy ở trên người cô như châm ngòi một ngọn lửa cực nóng, cô cảm thấy thân thể mình giống như bị anh đốt cháy, nóng bỏng vô cùng, cô không cách nào khống chế bản thân phát ra tiếng thở dốc yêu kiều.

Cô giãy dụa, run rẩy, luống cuống kinh hoảng, tất cả khiến da thịt cô như có màu phấn hồng đam mê quyến rũ, chính anh cũng không thể dùng lý trí khống chế tình yêu của mình.

Nhanh chóng đứng lên cởi bỏ y phục trên người, thân thể mạnh mẽ rắn chắc của anh bao trùm trên thân thể cô, cô hiểu kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, sợ hãi lên tới cực điểm.

“Đừng, buông…” Tiếng nói trở nên khàn khàn run rẩy, cô cuối cùng cầu khẩn.

“Không được! Tối nay em phải trở thành người phụ nữ của tôi!” Lâm Lập Phong khàn giọng nói, tuyên bố quyền sở hữu cô.

Chap 5.2

Edit: táo đỏ

“Aiii…” Hạ Tử Tinh đột nhiên cảm thấy quặn đau nơi bụng dưới, cô lập tức ôm bụng, cảm thấy khí nóng từ hạ thể truyền tới.

Trời ạ! “Bạn thân hàng tháng” của cô đến dịp rồi!! Trong lúc mấu chốt, rút cục chu kì của cô đã tới!

Lâm Lập Phong nhìn màu đỏ của máu phía dưới, chợt thấy choáng váng.

“Ha ha ha… Tôi tới kinh nguyệt rồi! Tôi…kinh nguyệt tới! Ha ha ha…” Hạ Tử Tinh cười như điên.

“Cô –! Thật đáng chết!” Lâm Lập Phong giận đến nỗi cổ đã đỏ cả lên. Anh đẩy cô ra, bước nhanh đi vào trong phòng rửa tay.

Hạ Tử Tinh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng rửa tay, cô ôm bụng đang âm ỉ đau đớn trở lại phòng mình, lập tức vào trong phòng tắm. Khi nhìn trong gương, khuôn mặt đỏ ửng, cả người toàn dấu hồng tím, may mắn là lần này cô thoát được.

Còn lần sau thì sao? Lần sau cô còn may mắn như thế sao? Cô sờ sờ gương mặt mình, không thể bác bỏ vừa rồi cô là thân bất do kỷ, nhưng cô nhớ rõ ràng thời khắc Lâm Lập Phong chạm tới, cô thậm chí cũng không ghét. Anh ta còn khơi dậy cả phản ứng của cô nữa.

Cô ôm chặt lấy thân thể mình nhưng không cách nào khống chế hết sự run rẩy. Cô nên làm gì bây giờ? Sau này cô nên làm gì đây?

—————- táo đỏ tự phân cách tuyến———————–

Hôm nay là ngày thứ ba sau ngày kết hôn, là buổi lại mặt, về nhà mẹ đẻ.

Hạ Tử Tinh cố ý chọn áo lông trắng cao cổ cốt yếu để che dấu những dấu hôn hồng tím trên cổ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu phấn hồng, còn trang điểm đẹp mắt một chút.

Ở trên xe, cô cùng Lâm Lập Phong đều không nói gì, mỗi người trầm tư theo đuổi suy nghĩ của riêng của mình. Một hồi lâu, Lâm Lập Phong lãnh đạm nói: “Nếu như em có thể đáp ứng tôi, trong bất kỳ trường hợp nào cũng giữ mặt mũi cho Lâm gia, tôi sẽ đồng ý với em, ở trước mặt người nhà em, tôi sẽ sắm vai một người chồng tốt.”

Hạ Tử Tinh giương mắt lên nhìn, thấy hình ảnh anh là một mảnh lạnh lùng, đôi mắt không có chút tình cảm nào. Anh ta đang cùng cô trao đổi điều kiện.

“Được.” Hạ Tử Tinh gật đầu, sau đó chuyển gương mặt ra phía ngoài cửa sổ. Nhìn bên ngoài cửa sổ là trời mưa lạnh giá xám xịt, lòng của cô cũng giống vậy.

Về đến nhà, Hạ Tử Tinh thấy ba mẹ đang ở đại sảnh đợi họ tới. Thấy hai người đến, trên mặt ba mẹ lập tức lộ ra nụ cười hân hoan.

“Mẹ. Con rất nhớ mẹ a!” Hạ Tử Tinh lập tức dụi đầu vào mẹ mình, ôm thật chặt.

“Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi còn làm nũng. Không sợ Lập Phong chê cười sao?” Dương Huệ Lan nhìn con rể cười nói.

“Tử Tinh có tính cách rất ương ngạnh, không ổn định, con chiếu cố nó nhiều một chút a, Lập Phong.” Hạ Chính Trung nói.

“Con biết, ba.”

Lâm Lập Phong một câu ba, hai câu ba, nước mắt Hạ Chính Trung như muốn rớt hết ra ngoài. Không nghĩ tới người có thân phận cao quý như Lâm Lập Phong lại nguyện ý gọi mình một tiếng ba, thật là đại vinh quang a!

Chỉ với tập đoàn Hạ Thị, có thể trèo cao tới tập đoàn Lâm Lập, trở thành quan hệ thông gia thân thiết, quả là trời cao chiếu cố, tổ tiên phù hộ.

Sau này, những thương gia bình thường còn dám không nể mặt Hạ Chính Trung hắn sao? Vừa nghĩ tài phú sẽ tới cuồn cuộn, Hạ Chính Trung thật cao hứng miệng cười muốn sái cả quai hàm.

“Lập Phong, chúng ta đến vườn hoa thưởng thức trà đi. Đây chính là trà lâu năm mà ta rất thích.”

Lâm Lập Phong gật đầu, đi theo Hạ Chính Trung tới vườn hoa.

Dương Huệ Lan kéo Hạ Tử Tinh ngồi xuống ghế sa lon, cô không tỏ vẻ đoan trang nữa, mới xuất giá 3 ngày mà thật giống như cô đã rời đi rất lâu rồi.

“Cậu ta đối xử với con có tốt không?” Dương Huệ Lan lo lắng nhất chính là điểm này. Lâm Lập Phong tại sao cố ý muốn cưới Tử Tinh? Bà không biết, không hiểu sự việc thế nào. Nhưng Tử Tinh bị buộc gả đi, điều này đúng là sự thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.