Tổng tài bức hôn: Ngạo thê khó thuần phục

Chương 56



Chap 56:

Cô lo lắng lái xe đi theo phía sau anh, mãi đến nhà Chris, xe mới dừng lại.

Thì ra anh đi tìm Chris! Hạ Tử Tinh khóa xe, vội vàng đuổi vào nhà.

Chris nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh, mở cửa ra đã bị một quyền đấm vào mặt. Hắn bị đánh ngã, đụng phải ghế salon, mới từ trên ghế salon bò dậy, đón nhận cặp mắt Lâm Lập Phong đỏ tươi như máu.

Lâm Lập Phong lại dùng một quyền nữa công kích hắn, Chris nhanh nhẹn tránh một bên, lập tức thoát khỏi nắm đấm của Lâm Lập Phong.

Chris xoa chỗ bị đánh đau, sắc bén nhìn anh: “Anh tới đây để đánh nhau sao? Lâm Lập Phong!”

“Mày là đồ vô sỉ! Tao muốn đánh chết mày!” Lâm Lập Phong lại ra tay đánh Chris. Lúc Hạ Tử Tinh chạy tới, Chris và Lâm Lập Phong đang đánh nhau.

“Hai người đừng đánh! Đừng đánh nữa!” Hạ Tử Tinh ở một bên lo lắng khuyên ngăn.

Lúc Chris vung quả đấm lên người Lâm Lập Phong, Hạ Tử Tinh lập tức mạnh mẽ đẩy Chris ra. Lâm Lập Phong từ trên mặt đất đứng dậy, lại một lần nữa đánh về phía Chris, Hạ Tử Tinh chạy tới kéo cánh tay Lâm Lập Phong cầu khẩn: “Đừng đánh nữa! Lập Phong! Không nên đánh nữa!”

“Cô cút ngay cho tôi!” Anh vung mạnh tay, hất cô ra. Cô bị một lực lớn đẩy ra, ngã đụng phải cạnh bàn, bụng đau thắt lại.

Cô ở trên mặt đất, cảm thấy một cỗ ấm áp từ hạ thể chảy ra. Cô ngồi dưới đất, đau đớn không thể đứng lên được.

“Lâm Lập Phong! Tử Tinh bị ngã!” Chris tức giận một quyền đánh Lâm Lập Phong lui ra rồi bước nhanh tới cạnh Hạ Tử Tinh.

“Em không sao chứ? Tử Tinh.” Hắn lo lắng đỡ cô dậy.

“Bụng tôi rất đau.” Hạ Tử Tinh kéo tay Chris.

Lâm Lập Phong chạy tới, thấy hạ thể Hạ Tử Tinh đang chảy máu, trong lòng cả kinh! Anh lập tức đoạt lấy Hạ Tử Tinh từ trên tay Chris, gào lên với hắn: “Mau lái xe! Đến bệnh viện!”

Hạ Tử Tinh nằm trong ngực Lâm Lập Phong kêu đau, còn chưa tới bệnh viện đã ngất xỉu.

—————————–

Lâm Lập Phong và Chris ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi Hạ Tử Tinh, từng giây từng phút trôi qua, chân mày Lâm Lập Phong càng thêm siết chặt.

Cửa phòng cấp cứu rốt cục cũng mở ra. Lâm Lập Phong và Chris lập tức bước đến.

“Ai là người nhà bệnh nhân?”

“Tôi là chồng cô ấy. Cô ấy thế nào rồi?” Lâm Lập Phong đi tới trước mặt bác sĩ vội vàng hỏi.

“Thân thể bệnh nhân không có gì đáng ngại, chẳng qua là cái thai trong bụng không giữ được.”

Đột nhiên, Lâm Lập Phong bạo phát đấm một quyền vào Chris, hắn chính xác bắt được quả đấm của anh, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh, hài hước: “Làm sao? Rất tức giận phải không? Đích thân giết chết con mình! Nhân sinh thật là đáng buồn a!”

“Mày… tên khốn kiếp này! Nếu không phải mày dính dáng đến Tử Tinh! Cô ấy sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy sao?!” Lâm Lập Phong giận không thể thứ, lớn tiếng gào lên.

“Ha ha…… anh đừng quên, là anh tự tay đẩy ngã cô ấy.” Tròng mắt sắc bén của Chris quả thực như muốn lăng trì Lâm Lập Phong.

Trái tim Lâm Lập Phong thoáng chốc co rút đau đớn!

” Cút! Mày cút cho tao! Chris! Vĩnh viễn cút khỏi Trung Quốc! Tao muốn mày vĩnh viễn không được đặt chân lên Trung Quốc!” Lâm Lập Phong cuồng nộ như ma quỷ tái thế.

Chris lãnh ngạo cười một tiếng, bọn họ đúng là một đôi mẫu tử chân chính! Mẹ anh ta – Bạch Lệ Như năm đó cũng đuổi mẹ con hắn rời đi như vậy, hiện tại con trai bà ta – Lâm Lập Phong cũng muốn dùng cách năm đó bắt hắn rời Trung Quốc!

“Tốt, nếu anh có khả năng này, tôi tùy thời phụng bồi!” Câu nói thách thức vừa dứt, hắn liền xoay người rời đi.

Đi vài bước, hắn lại xoay người, nói với Lâm Lập Phong: “Thiếu chút nữa tôi quên nói cho anh biết, tôi và Tử Tinh hoàn toàn trong sạch. Mặc dù nhiều lần tôi muốn đoạt lấy cô ấy, nhưng đều không thành công! Đứa bé trong bụng cô ấy một trăm phần trăm là của anh, hôm nay thấy anh đích thân giết chết con mình, lòng tôi thật sự rất sảng khoái nha!”

Hắn cười ha ha, rời đi.

Lâm Lập Phong cảm thấy lòng mình như đóng băng, sự lạnh lẽo tràn ra toàn thân, cả người đều lạnh băng cứng ngắc. Chính tay anh giết chết con mình? Anh giết con mình? Anh nhìn tay mình, thấy bàn tay đầy máu tươi, phảng phất thấy một gương mặt đang nhìn anh mỉm cười……

Anh đau lòng đến nỗi không hô hấp nổi! Anh đứng lặng một chỗ, thật lâu, thật lâu, không phục hồi tinh thần lại được……

Hạ Tử Tinh từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, cô cảm thấy cả người mình đau nhức, đặc biệt là bụng, vẫn còn đang mơ hồ đau. Cô thử ngồi dậy, Lâm Lập Phong lập tức tới áp thân thể cô xuống.

Hạ Tử Tinh đón nhìn ánh mắt Lâm Lập Phong xám xịt, nhẹ nhàng nằm xuống, sau đó kéo tay anh bối rối hỏi: “Lập Phong, con? Con em thế nào?”

Trước khi ngất đi bụng của cô đã rất đau, hơn nữa còn bị chảy máu. Cô biết mình đã xảy ra chuyện.

Lâm Lập Phong hối hận nhìn cô một lúc lâu, thấp giọng thở dài, nói: “Không sao, chúng ta sẽ có con nữa mà.”

Hạ Tử Tinh thoáng chốc ngây dại! Nước mắt đau đớn chảy dài.

“Con không còn, phải không?” Cô khàn giọng hỏi anh.

Mặt anh không có phản ứng gì, chỉ “ừ” một tiếng. Cô đau lòng kéo chăn dấu mặt mình, trốn trong chăn khóc nức nở.

Nhìn cô khóc trong chăn, trong lòng anh rất đau đớn nhưng anh lại không biết nên an ủi cô thế nào? Anh chỉ có thể nhìn cô khóc, không thể giúp cô!

Tất cả là do anh, là anh gây nên! Là anh phá hỏng mọi chuyện! Anh là tên tội đồ, anh không nên để đố kỵ che mờ mắt mình.

Hối hận, đã không cách nào giải thích hết tâm tình anh giờ phút này……

———————————

Từ sau khi mất đứa con, Lâm Lập Phong và Hạ Tử Tinh rơi vào chiến tranh lạnh. Lâm Lập Phong đều nửa đêm canh ba mới về, hơn nữa trên người đầy mùi rượu, ngày nào cũng uống say khướt mới trở về.

Lại nhớ tới thời khắc chia phòng ngủ, một người hàng đêm say rượu, một người trốn trong phòng không chịu ra ngoài, hoàn toàn không giao tiếp, không nói chuyện với nhau.

Ngọc tẩu thấy tình hình bọn họ thế này, trong lòng rất lo, chỉ hy vọng có thể tìm một cơ hội kéo ha người họ về lại quỹ đạo ngày xưa……

Rạng sáng, Lâm Lập Phong lại lần nữa người đầy mùi rượu loạng choạng trở về, Ngọc tẩu lập tức đi gọi Hạ Tử Tinh.

Hạ Tử Tinh xuống dưới thấy bộ dáng Lâm Lập Phong say rượu chật vật đã cảm thấy đau lòng, anh vốn lý trí mạnh mẽ, kiêu ngạo lạnh lùng, hiện giờ tại sao trở thành bộ dáng bê tha như vậy?

Tất cả là do cô tạo thành! Cô biết, cô làm tổn thương anh rất sâu nặng!

Cô đỡ cánh tay anh, anh sẵng giọng chống lại đôi mắt yếu ớt của cô, lập tức đẩy cô ra.

“Buông!” Anh đẩy mạnh tay cô.

Hạ Tử Tinh bi thương nhìn anh, như một con thỏ đáng thương.

Anh đã nhìn vẻ mặt cô đau khổ, trong lòng xót xa. Anh không có cách nào đối mặt với cô, sau khi anh tự tay giết chết con của bọn hoh, anh đã không có tư cách đối diện cô nữa rồi.

Cô đau lòng, khổ sở thế nào anh đều nhìn rõ trong mắt, tim anh cũng rất đau đớn.

Cho nên anh mới hàng đêm mượn rượu giải buồn, anh không muốn đối mặt với cô, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn, bi thương. Vẻ mặt ấy của cô tuyệt đối có thể lăng trì anh tới chết!

Anh lạnh lùng xoay người rời đi, Hạ Tử Tinh thấy tim mình tan như vỡ nát. Cô hoảng hốt đi ra vườn hoa, không để mình rơi lệ trước mặt Ngọc tẩu.

Anh chán bỏ cô! Ngay cả chạm vào cô anh cũng không muốn! Cô không rõ mình đang vì cái gì? Nếu bọn họ còn có tương lai lời, cô nhất định sẽ không buông tay! Nhưng anh hờ hững lãnh đạm như thế so với chửi bới còn làm cô khó chịu hơn.

Khuôn mặt lạnh lùng ấy, ánh mắt lạnh lẽo đóng băng ấy, đến khi nào mới liếc nhìn cô một cái đây?

Cô đau lòng thở hổn hển, cúi đầu khóc, trong vườn hoa rất yên lặng, tiếng khóc nghe thật lớn.

Lâm Lập Phong tựa vào bên cạnh cửa sổ căn phòng trên tầng hai, nghe rõ tiếng khóc thảm thiết của cô. Lúc này, tim anh cũng như quặn xoắn lại thành đoàn. Trong đầu anh rối tung, không cách nào suy nghĩ được gì.

Anh rất muốn xuống an ủi cô, ôm cô trong lồng ngực nhưng anh phát hiện ra thân thể mình không cách nào nhúc nhích nổi, cứ cứng ngắc đứng yên. Chỉ biết mình đau lòng nhưng lại không biết nên an ủi cô thế nào?

Bởi vì trái tim anh cũng đau đớn muốn chết!

Yêu… cho tới bây giờ đau khổ vẫn hơn vạn phần lúc vui vẻ, nhưng đau đớn lúc này vừa lâu dài lại bất đắc dĩ, bọn họ nên thoát khỏi khốn cảnh này như thế nào?

Hoặc là, tình yêu của họ đã đi đến hồi kết, anh nên buông cô ra! Giữ cô bên cạnh anh, cô sẽ đau khổ, chỉ rời anh đi cô mới có cuộc sống tốt hơn.

Nhưng, để cô rời đi, trái tim anh sẽ không còn toàn vẹn nữa.

Một cái chăn ấm áp đắp lên vai Hạ Tử Tinh, Hạ Tử Tinh nhìn Ngọc tẩu, vẻ mặt bà hiền lành nhìn cô, “Đừng quá đau buồn, thiếu phu nhân. Hai người còn trẻ, có con sẽ rất nhanh thôi. Bây giờ quan trọng nhất là giữ gìn thân thể thật tốt.”

“Ngọc tẩu……” Hạ Tử Tinh hạ đầu trên vai Ngọc tẩu, thương tâm rơi lệ: ” Anh ấy hận tôi, ngay cả chạm vào tôi cũng thấy chán ghét.”

“Không phải, thiếu gia chỉ đang tức giận, rất nhanh sẽ không sao nữa.” Ngọc tẩu vỗ vỗ bả vai cô, an ủi cô.

” Cuộc hôn nhân này, tôi đã mất đi lòng tin rồi. Tôi rời đi chắc anh ấy sẽ rất vui.”

Lâm Lập Phong ở trên tầng nghe thấy câu này, cả người chấn động!

—————————–

Có một ngày, Hạ Tử Tinh ngồi ăn ở bên ngoài biển hóng gió mát, cô trốn trong nhà đã suốt cả tháng rồi, hôm nay thấy ánh mặt trời không tệ nên mới ra ngoài bờ biển đi dạo một chút.

Những ngày qua thời tiết đã ấm lên. Ánh mặt trời sáng rực ôn hòa chiếu trên người cô, thân thể lạnh lẽo của cô mới cảm thấy chút ấm áp, cảm giác ấm áp này đã thật lâu không xuất hiện.

Chuyển mắt nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nước biển xanh thẳm mãnh liệt cũng như tâm tình cô giờ phút này. Hiện tại trái tim cô không cách nào bình tĩnh lại được.

Cô và Lâm Lập Phong đã không nói chuyện gì hơn một tháng rồi sao? Từ khi mất con hay, từ khi anh biết chuyện cô và Chris……

Khuôn mặt tuyệt mỹ của cô lộ ra nụ cười lạnh băng. Lúc trước tốt đẹp tựa như một giấc mơ, hiện tại tỉnh mộng, chỉ để lại vô tận đau đớn.

Cô không còn mặt mũi nào đối diện anh cả. Mà anh cũng không thích nhìn thấy cô, không phải sao? Nước mắt thương tâm chảy xuống gương mặt. Nhưng cô không can tâm! Vì sao anh không thể tha thứ cho cô?

Lần đó say rượu là ngoài ý muốn, cô bị động phản bội anh, không phải là chủ động phản bội, anh không thể tha thứ cho cô một lần sao?

Bỗng nhiên một đôi giày da sáng bóng dừng lại bên người cô, cô giơ gương mặt tràn đầy nước mắt lên, thấy một mái tóc lóe sáng dưới ánh mặt trời chiếu, mái tóc của người này theo gió tung bay, yêu nghiệt mê hồn.

Hắn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, gương mặt tiều tụy tái nhợt, đau lòng đứng bên cạnh, cầm khăn giấy lau nước mắt cô.

Tay cô hất tay hắn ra, khàn giọng nói: “Đừng chạm vào tôi!”

Đôi mắt xanh của Chirs sóng sánh, toát ra vẻ đau đớn: “Vì sao hắn ta có thể, anh lại không?”

“Bởi vì anh là ác ma!” Cô thốt lên.

Hắn lộ ra nụ cười tang thương: “Anh là ma quỷ? Vậy hắn ta là cái gì? Là thiên sứ sao?”

“Anh ấy là cái gì cũng còn hơn anh!” Hạ Tử Tinh cơ hồ thét lên.

“Đừng quên, là tự tay hắn ta giết con của em! Hắn ta mới là ma quỷ!” Chris lên án.

Hạ Tử Tinh cả người sững sờ! Nước mắt lại càng rơi như mưa, không thể ngừng được. Chris cuống quít cầm khăn giấy lau nước mắt giúp cô.

Cô tức giận đẩy tay hắn ra: “Nếu không phải là anh, con tôi có mất đi không? Tất cả là do anh tạo ra! Anh là đồ khốn kiếp này! Anh cút cho tôi!”

“Em cứ hận anh như vậy?” Trong lòng hắn vừa giận vừa đau.

“Đúng! Tôi hận anh chết đi được!”

“Nhưng, anh yêu em!” Ở trước mặt cô, hắn chỉ hèn mọn như một tên đầy tớ.

Hạ Tử Tinh cả người cứng đờ, cô ngây người nhìn hắn, một lúc lâu, cô mới phun ra một câu nói: “Phá hoại hạnh phúc của tôi, để cho tôi rơi vào địa ngục, đây chính là tình yêu anh dành cho tôi sao?”

“Anh làm cái gì? Hạ Tử Tinh! Anh thật sự không làm gì cả! Em công bằng một chút đi! Đêm đó là hắn ta tới đánh anh, anh chỉ tự vệ mà thôi!” Chris tức giận đứng lên, phần tình cảm hèn mọn này quả thực muốn lăng trì trái tim hắn.

Hắn chẳng biết tại sao mình giải thích như vậy? Hắn không nên yêu cô nàng vô tình này?

“Nếu không phải anh đem ảnh chụp chúng ta khách sạn gửi cho anh ấy, anh ấy có thể tức giận như vậy không? Nếu không phải anh nói cho anh ấy biết, em bé trong bụng là của anh thì anh ấy có không kiềm chế được như thế không?” Cô tức giận chất vấn hắn.

Chris sửng sốt, không hiểu: “Ảnh chụp gì? Anh không hề nói em bé là của anh? Anh chưa từng làm vậy!”

“Không phải anh! Vậy còn có ai?” Cô không tin.

“Thật sự không phải anh! Em bé trong bụng em căn bản không phải của anh! Tại sao phải lừa gạt hắn?” Chris vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc là ai ở sau lưng gây sự?

“Không phải anh, làm sao anh ấy lại biết?”

“Chris anh có thể thề! Chuyện này thật sự không phải là anh làm!” Hắn nghiêm túc nhìn cô, dừng một hồi lâu: “Thật ra anh cũng hi vọng em bé trong bụng em là của anh, anh đây có thể quang minh chánh đại dẫn em rời đi. Đáng tiếc, nó không phải của anh.”

“Nhưng hôm đó ở bệnh viện, anh không phải nói em bé là của anh sao?” Cô kinh ngạc mở to mắt.

“Ngày đó, biết được em bé là của hắn, trong lòng anh khó chịu quá nên mới thốt ra như vậy. Thật ra giữa chúng ta vô cùng trong sạch. Đêm đó em uống rượu say, chẳng qua là ở nhà anh ngủ một đêm. Chúng ta không hề phát sinh chuyện gì.” Chris rốt cục chịu thừa nhận tất cả.

Hạ Tử Tinh cả kinh lùi mấy bước, sau khi trụ vững thân thể, cô tức giận tát Chris một cái.

“Anh…tên hèn hạ khốn kiếp! Tôi hận anh! Anh cút đi! Anh cút cho tôi!”

Chris che mặt mình, tròng mắt lạnh lẽo nhìn cô, “Đúng! Anh hèn hạ! Anh quả thật yêu em đến hèn hạ! Hạ Tử Tinh!”

Hắn bỗng nhiên kéo cô vào lòng, đôi môi lạnh băng đặt lên đôi môi kiều diễm của cô, hắn hôn cô thô bạo, không hề ôn nhu, chỉ muốn cướp đoạt, đoạt lấy môi cô, đoạt lấy cả người cô.

Sự thô bạo của hắn làm môi cô đau đớn, cô không khỏi hét lên, lại càng làm cho lưỡi hắn có cơ hội trượt vào trong miệng của cô, cùng cô thân mật.

Ở trong lòng ngực hắn cô liều mạng giãy dụa cô đánh vào lưng hắn, nhưng cô giãy dụa lại càng làm hắn ôm cô chặt hơn, hôn càng sâu.

Cô dường như bị đè nén trong hơi thở của hắn, khi hít thở không nổi hắn mới buông cô ra. Cô vừa được tự do ngay lập tức đẩy mạnh hắn ra, cô thở hổn hển, trên gương mặt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm hắn. Hắn thấy được trong mắt nàng một tia hận sâu sắc.

Cô tiện tay cầm ly nước trên bàn hắt vào mặt hắn, hắn đứng yên nơi đó chịu đựng sự tức giận của cô, không nói một lời.

“Tôi hận anh! Tôi chưa từng hận một người giống như bây giờ hận anh!” Cô lạnh lùng nhìn chăm chú hắn, cơ hồ muốn giết chết hắn!

“Anh yêu em! Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu một người như bây giờ yêu em!” Hắn u buồn đón nhận sự lạnh lẽo của cô.

Cô ngẩn người, cắn môi thật chặt, ném mạnh ly nước cầm trong tay làm vỡ vụn trước mặt hắn, lãnh khốc nói: “Tôi với anh tựa như ly nước này, rơi vỡ sẽ vĩnh viễn không lành lại được. Anh đừng có hy vọng! Tôi không cho anh cơ hội đâu!”

Nói xong những lời này, cô kiên quyết xoay người rời đi.

Chris hất tóc mai trên trán, nhìn bóng lưng cô rời đi, lộ ra đôi mắt tràn đầy hận ý như trước.

Vì sao người cô yêu là Lâm Lập Phong mà không phải là hắn? Hắn có chỗ nào không bằng Lâm Lập Phong? Lâm Lập Phong có thể cho cô cái gì, hắn cũng có thể cho cô cái đó! Thậm chí hắn còn có thể cho cô nhiều hơn!

Hắn yêu cô như vậy! Nhưng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái thôi cô cũng không làm! Hắn không thể chịu được như thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.