Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 18: 18: Chạm Mặt





Bưng tô cháo nóng hổi thơm lừng, anh khuấy khuấy rồi múc một muỗng đưa vào miệng đến gần miệng cô.

Thấy muỗng cháo bốc khói, Hạ Nhược Hy mím môi nói nhỏ:
"Nó nóng!"
Mặc Đình Phong mới nhận ra anh quên thổi nguội cho cô, cũng may đầu óc cô hiện tại không bình thường cũng có thể nhận ra.

Trách sao được, anh là lần đầu tiên đút ăn cho người khác đó!
Nhẹ nhàng thổi thổi muỗng cháo cho Hạ Nhược Hy, anh lại đưa lên miệng cô.

Lần này Hạ Nhược Hy vẫn không mở miệng, lắc đầu liên tục.

"Không ăn đâu, đáng sợ lắm!"
Đáng sợ? Đây chỉ là cháo, có thứ gì đáng sợ chứ? Chắc là cô lại bị ám ảnh thứ gì đó nữa rồi!
Mặc Đình Phong không thể mở miệng nói điều gì khuyên ngăn, vẫn dùng chiêu cũ, trao cho cô một ánh mắt đáng sợ.

Hạ Nhược Hy đáng thương như một chú thỏ con đành phải ngoan ngoãn ăn cháo.

Lần đầu tiên đút ăn cho người khác đúng là vụng về, khiến cho không chỉ miệng mà cả mặt mũi Hạ Nhược Hy đều lấm lem cháo.

Đút cho cô ăn hết, anh mới đưa cô vào nhà tắm rửa miệng, cô chỉ vào bàn chải mình bảo muốn đánh răng, anh liền chiều theo ý muốn của cô, nặn lên bàn chải nhỏ nhắn của Hạ Nhược Hy một ít kem rồi đưa cho cô.


Hạ Nhược Hy bắt đầu đánh răng với sự giám sát của Mặc Đình Phong.

Kỳ lạ rằng cô cứ đánh mãi không chịu ngừng.

Mặc Đình Phong lúc này mới để ý cô có điểm bất thường, giữ chặt tay cầm bàn chải của cô lại, xoay người Hạ Nhược Hy về phía mình.

Khuôn mặt cô dầm dề nước mắt, khóc từ lúc nào không hay, thấy anh lại khóc càng to rồi nhào vào người Mặc Đình Phong oà lên nức nở.

Miệng cô toàn là kem đánh răng, dính hết vào áo của anh.

Mặc Đình Phong không thèm để ý đến chuyện này đẩy nhẹ cô ra khỏi người mình, rót cho cô một cốc nước tận tay súc miệng cho cô sạch sẽ.

Hạ Nhược Hy vẫn không hài lòng, liên tục lắc đầu.

"Không được, dính máu, máu người sợ lắm!"
Máu người?
Một lần nữa cô làm cho anh phải vắt não suy nghĩ.

Có lẽ cô đã bị tên điên Lữ Thiết Thành cho uống máu người sao?
Chuyện kinh dị như vậy hắn có thể làm với cô?
Máu trong người Mặc Đình Phong soi sùng sục lên, hơi thở bắt đầu nhanh lên, tay nắm thành đấm.

Nhận thấy thái độ biến chuyển rõ ràng của người đàn ông trước mắt, Hạ Nhược Hy tưởng rằng anh đang nổi giận với mình, khóc thút thít, cắn môi đáng thương, giây sao bị cánh tay cứng rắn của Mặc Đình Phong ép chặt vào ngực.

Bàn tay anh xoa xoa sau tấm lưng cô như một lời an ủi, hành động này ấm áp quá, cô rất thích.

Bỗng cảm nhận thấy hành động này rất quen thuộc nhưng cô cũng không biết được là nó quen thuộc ở chỗ nào nữa.

Để cô bình ổn tâm tình một chút, Mặc Đình Phong đưa cô ra ngoài, mà Hạ Nhược Hy cứ dính chặt lấy người anh, như sợ anh chạy đi mất.

Cứ thế, anh lại dỗ cho cô ngủ, vẫn như ngày hôm qua, trở mình là lại khóc lóc, ôm Mặc Đình Phong cứng ngắt.

Hôm nay mở mắt không thấy anh đâu cả, Hạ Nhược Hy bắt đầu sợ hãi, lại muốn khóc.

Lúc này ngoài cửa Tố Linh bước vào, khẽ mỉm cười với cô.

Cô ấy là muốn đưa Hạ Nhược Hy đi vòng vòng bên ngoài, sợ cô cứ ở trong căn phòng này cô đơn buồn bã, tâm tình, bệnh trạng càng tệ.


Mà Hạ Nhược Hy vẫn rất cứng đầu nằm lì ở đấy, tay nắm chặt tấm chăn, sợ Tố Linh đến gần.

Cuối cùng Tố Linh bèn nói:
"Vậy mợ đi vệ sinh cá nhân đi nhé, em chờ mợ ở ngoài cửa, nhớ ra với em nha!"
Sau đó Tố Linh đi ra ngoài khép cửa lại chờ ở bên ngoài.

Cũng không biết Hạ Nhược Hy có muốn ra không nữa nhưng cô ấy vẫn chờ.

Chờ đợi rất lâu, Tố Linh tưởng chừng cô không muốn ra, đành thở dài xoay người bước đi, cùng lúc đó nghe tiếng cánh cửa mở ra.

Cô ấy vui mừng mà quay người lại cười tươi với Hạ Nhược Hy rồi kéo tay cô đi xuống nhà.

Tố Linh dẫn cô đi xuống vườn hoa sau biệt thự để ngắm cảnh cho khuây khỏa.

Tuy chấp nhận đi cùng Tố Linh nhưng Hạ Nhược Hy vẫn rụt rè với cô ấy, không cho cô ấy động vào người mình.

Xuôi sao, họ đi chưa được bao lâu đã đụng mặt người không nên đụng.

Nguyệt Liên cùng hầu gái của cô ta đi cùng nhau dạo quanh vườn, nhìn thấy Hạ Nhược Hy với dáng vẻ gầy gò xanh xao.

Cô ta đã nghe nói cô có dấu hiệu của bệnh thần kinh sau khi mất tích cả tuần lễ, trong lòng vô cùng hả hê.

Mặc gia sẽ không bao giờ chấp nhận loại con dâu có đầu óc ngu nghê thế này, chuyện Hạ Nhược Hy bị đuổi ra khỏi nhà chỉ là sớm với muộn thôi.

"Chị cả!"

Thấy cô ta, Hạ Nhược Hy sợ hãi nép sau người Tố Linh, với dáng vẻ nhút nhát vô cùng, làm cho Nguyệt Liên lại được dịp bắt bẻ.

"Chỉ cả, em chỉ chào chị một tiếng thôi mà chị làm cái gì vậy?"
Tố Linh thay cô trả lời Nguyệt Liên:
"Mợ tư, mợ cả vì bị bắt cóc một tuần qua mà tinh thần không được ổn định, xin cô thứ lỗi cho mợ ấy!"
Nguyệt Liên "à" một tiếng, vờ điệu bộ lo lắng.

"Nghiêm trọng vậy à? Chẳng biết tên nào lại dám bắt cóc chị cả thế này nhỉ, thật đáng bị trừng trị! Mà tình trạng của chị ấy thế này nên gặp bác sĩ điều trị sớm, nếu không sẽ bị tâm thần suốt đời đấy! Tôi có quen một vị bác sĩ khá nổi tiếng chuyên về vấn đề này, để tôi liên hệ khám cho chị cả!"
Tố Linh thừa biết trong bụng dạ của Nguyệt Liên là gì, một con người cao ngạo, hống hách mà đột nhiên có ý tốt giúp chủ tử của cô chắc chắn là có mưu mô gì phía sau, có ngu Tố Linh mới cho phép cô ta động đến Hạ Nhược Hy.

"Thật cảm ơn ý tốt của mợ tư thay mợ cả, nhưng bà cả đã có sắp xếp riêng rồi, xin mợ thông cảm.

Mợ cả có chút sợ người lạ nên tôi đưa mợ ấy đi trước, chúc mợ tư có một ngày tốt lành nhé!"
Nói rồi thu lại nụ cười công nghiệp của mình, Tố Linh dắt tay Hạ Nhược Hy đi qua Nguyệt Liên.

Cô ta bị miệng lưỡi của Tố Linh chặn cứng họng, sinh ra tức giận nảy lửa trong lòng.

Hầu gái của cô ta tên là Á Hiên, thấy chủ tử của mình bị chọc giận, liền nổi ý đồ xấu thay ả ta.

Đợi khi Hạ Nhược Hy đi ngang liền gạt chân của cô khiến cô bất ngờ bị té nhào xuống đất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.