Lisa nhìn nhanh ra xung quanh thấy mọi người đang tụm lại uống nước không ai để ý tới hai người bọn họ phía bên này.
Cô liền rời tay của mình xuống phía dưới bụng Kỳ PHương Nhan các ngón tay cô khẽ khàng vừa mơn trớn da thịt anh vừa trượt xuống dưới, cho tới khi chạm vào vật cứng rắn bên trong Lisa nở nụ cười mãn nguyện, đưa tay siết lấy vật cứng rắn đó.
Kỳ Phương Nhan không nhịn được mà khẽ rên lên.
Rất nhanh Lisa rút tay ra nở nụ cười rất tươi quay người rời đi trước ánh mắt vừa tức tối vừa hụt hẫng của Kỳ PHương Nhan, không quên tặng lại anh một câu.
“Xong việc ở đây, em chờ anh!” Sau đó cô chạy tới chỗ mấy người đang uống nước, thản nhiên lấy cho mình một chai nước mát lạnh chậm
rãi mở nắp, Xoay mặt về phía Kỳ PHương Nhan ngửa cổ uống từng hớp nước, động tác uống nước của cô cũng chậm rãi như thước phim quay chậm đầy khiêu khích Kỳ PHương Nhan.
Kỳ PHương Nhan bị cô thắp lửa xong không có cách nào dập lửa được lại còn bị một màn uống nước đầy nóng bỏng của cô diễn ra ngay trước mắt khiến đầu óc anh điên đảo.
Kỳ PHương Nhan đành cười khổ xốc lại cổ áo, bắt đầu tiếp tục công việc.
Khi bị khiêu khích kiểu này, cách tốt nhất là nên lao vào làm việc chân tay.
Một lát sau họ đã chạm vào nền đất cứng, cả nhóm thở phào, cát phủ cũng không quá dày như phỏng đoán của họ.
Nắp hầm làm bằng thép dày dần hiện ra ngay trước mặt của đám người nhễ nhại mồ hôi.
Không chờ được, Kỳ Phương Nhan lấy xẻng đập mạnh vào chiếc hóa rỉ sét dưới sàn nhà khiến chúng bật tung lên.Anh lật nắp hầm.
Bên dưới là một không gian tối đen, nối xuống dưới là một chiếc thang bằng sắt đã hoen rỉ, xộc thẳng lên mũi Kỳ PHương Nhan thứ mùi hôi, và mùi mốc của không gian kín lâu ngày.
“Đưa tôi chiếc đèn pin.” Kỳ PHương Nhan chìa tay về phía sau.
Lisa đã nhanh chóng đưa tới cho Kỳ PHương Nhan một chiếc đèn pin đã bật sẵn.
Kỳ Phương Nhan cầm lấy chiếc đèn pin soi vào bên trong.
Căn hầm rất rộng, sàn được lát gạch men khá sạch sẽ.
anh sáng của chiếc đèn chỉ soi sáng được một phần nhỏ.
Kỳ Phương Nhan cầm xẻng gõ vào thang sắt kiểm tra sự chắc chắn của thang.
Những mảnh sắt hoen rỉ rơi lả tả xuốn sàn nhà, nhưng chiếc thang còn khá chắc chắn, Kỳ PHương Nhan Quyết định leo xuống.
“Tôi sẽ xuống trước kiểm tra.”
Kỳ PHương nhan cắn đèn pin vào miệng, nhanh nhẹn leo xuống.
“Em đi cùng anh” Lisa không chờ Kỳ PHương
Nhan phản ứng đã nhanh chóng trèo xuống.
“Ném cho tôi một chiếc đèn pin.”
Lisa nói vọng lên.
Người đứng trên vội vàng tung cho cô một chiếc đèn
Kỳ PHương Nhan và Lisa đứng sát nhau trên nền sàn căn hầm, đây là một căn hầm rộng rãi, bàn ghế lộn xộng dưới sàn, đây là nơi các khách VIP của sòng bài tới để đánh những trận bạc lớn vì thế, đồ đạc được trang bị khá sang trọng, bàn ghế hầu như còn nguyên vẹn không bị xê dịch nhiều nhưng đồ đạc rất nhiều khác hẳn với vẻ hoang tàn và đổ nát phía trên.
Có lẽ không nhiều người biết về căn hầm này, người dân quanh đây cũng không biết về nó, nếu không họ đã tới lấy đi những đồ đạc này.
Lisa đi sát cạnh Kỳ PHương Nhan, hai người rọi đèn pin vào mọi ngóc ngách của căn hầm.
không bỏ sót dù bất kỳ tấc đất nào, nhưng càng đi sâu càng thất vọng, không có dấu hiệu của sự sáo trộn, không có vết tích của người đã từng ở đây trong khoảng thời gian gần.
Chưa đầy hai mươi phút hai người đã đi hết mọi nơi trong căn hầm, không thấy dấu vết của Trương Tú Anh đầu, Kỳ PHương Nhan thất vọng ra mặt, anh nắm tay Lisa.
“Xem ra chúng ta còn phải tìm thêm rồi, em hay anh báo cho Lăng Quốc Thiên đây?”
.