Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 167: 167: “đã Bắt Được Người Chưa”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Con người Trương Vân Sơn vốn cố chấp và kiêu ngạo, ông ta không bao giờ chấp nhận được những điều như vậy.

Kể cả vẻ cứng đầu của Trương Tú Anh khi nói rằng sẽ không còn quan hệ gì với Trương gia nữa cũng khiến ông ta có lẽ sâu thẳm trong lòng là sự đau đớn nhưng thể hiện ra lại là sự tức giận và lạnh lùng.
Giờ đây khi nghe thấy rằng Trương Tú Anh vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của ông ta mãi mãi, khiến lòng Trương Vân Sơn rối bời.

“Tôi đã gọi điện cho Tú Anh nhưng điện thoại không liên lạc được.” Như đoán được hành động sắp tới của chồng, Hàn Thu Nguyệt nói thêm.

“Để tôi gọi điện cho Lăng Quốc Thiên, xem tình hình bên đó như thế nào.

Nếu xảy ra chuyện gì với Tú Anh thật thì bên đó phải thông báo cho chúng ta rồi mới phải” Trương Vân Sơn móc điện thoại bấm số của con rể.


Đáp lại ông ta cũng là tiếng tút tút triền miên, Trương Vân Sơn sốt ruột, nghĩ tới điều chẳng lành xảy tới với cả Trương Tú Anh và Lăng Quốc Thiên.
Nhưng phân tích kỹ, Lăng Quốc Thiên là nhân vật có tiếng ở Ninh Thành nếu anh ta có chuyện gì xảy ra thì báo chí, tin tức của Ninh Thành đã đăng không sót một chi tiết nào.
Thời đại này, báo chí, mạng xã hội phát triển chóng mặt, tới nỗi nếu ai đã lọt vào tầm ngắm của công chúng thì chỉ xác
định mọi hành động, lời nói của mình dù là bình thường nhất cũng có thể trở thành đề tài của tất cả những người xung quanh.

“Có thể hai đứa chúng nó đi đâu đó chơi, Lăng Quốc Thiên cũng không liên lạc được.

CHúng ta cứ chờ xem vậy.

Bà cứ bình tĩnh.” Trương Vân Sơn nắm tay Hàn Thu Nguyệt an ủi.

***
Tiễn bác sỹ John đi rồi, Lăng Quốc Thiên vẫn đứng trên chân trước cửa phòng phẫu thuật, Trương Tú Anh sẽ được đưa tới phòng hậu phẫu bằng lối đi riêng.

Phải chờ mấy tiếng nữa nếu tình hình ổn định cô sẽ được chuyển phòng, khi đó người nhà có thể nhìn thấy cô.

Đối với Lăng Quốc Thiên thời gian vừa qua dài đằng đẵng như hàng thế kỷ.

Gương mặt anh hốc hác, râu mọc lởm chởm, đôi mắt vằn lên những tia máu hậu quả của việc thiếu ngủ trầm trọng.

Cảm giác bất lực trong lòng anh ngày càng tăng lên.


Từ trước tới nay trong cuộc đời anh, Lăng Quốc Thiên luôn là người chủ động đối diện Với tất cả, anh sẽ giải quyết mọi việc xảy tới với mình bằng hành động một cách chủ động nhất có thể, dù kết quả sau đó có như thế nào thì bản thân anh cũng cảm thấy mình đã làm, đã hành động.
Nhưng trước việc của Trương Tú Anh, anh lại chẳng thể làm gì chỉ biết trông chờ vào bác sỹ, cô như thế nào anh không thể giúp, không thể đau thay cô, không thể nằm đó thay cô.

Cảm giác chỉ có thể cầu nguyện mà không thể làm gì khác khiến Lăng Quốc Thiên cảm thấy thực sự bất lực, anh ghét cay ghét đắng cảm giác này.
Con người ta khi bị cảm giác này bủa vây sẽ thấy mình thật tệ.

Lăng Quốc Thiên cũng vậy anh không biết mọi việc sẽ như thế nào, nếu giờ đây không hành động gì chắc anh sẽ phát điện mất.

Lăng Quốc Thiên lấy điện thoại, phát hiện ra cuộc gọi nhỡ của Trương Vân Sơn, không lẽ ông ta đã biết được điều gì? Anh bỏ qua cuộc gọi của ông ta, bấm số máy của Đặng Việt.

“Đã bắt được người chưa?” Lăng Quốc Thiên lạnh lùng.

“Vẫn chưa, cô ta chưa ra khỏi Ninh Thành, nhưng bốc hơi ở đâu đó trong thành phố, tôi tìm vẫn chưa ra.


Tôi có biết được một tin là cô ta đi dự tiệc.

Kiểu tiệc tùng không chính thống chắc anh cũng biết, địa điểm và số người sẽ luôn là một bí mật”.

“Tiếp tục tìm kiếm, bằng mọi giá phải lôi được cô ta ra.” Không để cho Đặng Việt trả lời, Lăng Quốc Thiên đã cúp máy.

Sau khi nhận được lệnh của Lăng Quốc Thiên, Đặng Việt vội vã truy tìm Trương Tú Linh, nhưng anh ta không thể thấy được cô ta, tin tức duy nhất mà anh ta nhận được là cô ta đang tham gia một “bữa tiệc đen”.

Nghe được tin này Đặng Việt đã xác định trước thời gian ngắn sẽ không bắt được Trương Tú Linh ngay.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.