Chu Tài và Mặt Choắt đang ăn thì Đầu Trục từ ngoài đi vào, người hắn nhễ nhại mồ hôi, trên tay cầm thêm một chiếc túi màu đen có vẻ nặng.
“Đã đủ những thứ tao dặn chưa?” Chu Tài hỏi?
“Đủ rồi đại ca, em thuê xe máy đi một vòng quanh thị trấn, khảo sát chỗ xưởng in bao bì bỏ hoang mà đại ca nói, địa hình em đã nắm được kha khá.
Người của ta cũng đã tập trung ngoài thị trấn.
Tới giờ sẽ tiến vào chỗ ẩn nấp” Đầu Trọc.
vừa gặm chiếc bánh bao Mặt Choắt đưa vừa báo cáo tình hình.
“Ăn nhanh nghe tao dặn đây” Chu Tài lấy từ trong chiếc túi của mình ra ba chiếc điện thoại đen sì, nhỏ xíu, loại điện thoại đen trắng có pin rất bền không có chức năng gì ngoài nghe gọi.
“Điện thoại này tao đã lắp sim và lưu số khẩn cấp.
Mỗi người chúng ta sẽ cầm một cái.
Chúng mày chú ý dấu thật kỹ để con nhỏ kia không phát hiện được.
Điện thoại này chỉ dùng phòng khi có trường hợp bất trắc xảy ra.
Chúng mày hiểu ý tạo chứ?”
“Đại ca, một mình con nhỏ đó tuổi gì mà đấu lại chúng ta.
Tại sao đại ca lại chuẩn bị nhiều thứ thế?” Mặt Choắt nói ra thắc mắc trong lòng hắn từ sáng tới giờ.
Hắn biết Chu Tài là một tên xảo quyệt, hành động việc gì cũng kín kẽ nhưng lần này hình như đại ca hắn đề phòng hơi quá.
Chỉ là đối phó với một con nhóc nhà giàu lắm tiền mà thôi.
“Tao nghĩ, lần này nó gặp chúng ta không đơn giản vậy đâu.
Rất có thể nó sẽ lôi Đặng Triều vào vụ này.
Tao không rõ quan hệ giữa con nhỏ đó và Đặng Triều là loại quan hệ gì, nhưng nó tìm tới tao cũng là qua Đặng Triều giới thiệu.
Nếu thực sự.
Đặng Triều ra tay giúp nó thì chúng ta phải hết sức cẩn thận.”
Nghe thấy cái tên Đặng Triều cả Đầu Trọc và Mặt Choắt đều yên lặng nhìn nhau, lũ xã hội đen
Ninh Thành từ trên xuống dưới ai mà không biết tới Đặng Triều, dưới tay hắn có rất nhiều đàn em, hắn làm ăn cả trong tối và ngoài sáng.
Ngoài ra Đặng Triều cũng nổi tiếng là Chạn Vương dựa bóng thế lực nhà vợ để hoạt động.
Nghe thấy thế Đầu Trọc và Mặt Choắt lặng lẽ gật đầu, bọn chúng tập trung hơn hẳn vào lắng nghe những tính toán của Chu Tài, không còn vẻ cà lơ phất phơ những lúc trước nữa.
“Trương Tú Linh đã biết ba chúng ta đi cùng nhau, vì thế nếu bây giờ vắng mặt một trong ba chúng ta khi gặp cô ta thì cũng sẽ làm cho cô ta sinh nghi.Vì thế tao mới bảo mày gọi ngườiChu Tài quay sang Đầu Trọc giải thích cho Đầu Trọc hiểu, sau đó hắn xé một miếng giấy trong đống giấy bọc đồ ăn vừa mang về trải lên bàn.
Chu Tài lấy chiếc bút chì trong túi đen ra vạch lên đó bản sơ đồ địa hình xung quanh xưởng in bao bì bỏ hoang bắt đầu giải thích cho Đầu Trọc và Mặt Choắt kế hoạch tác chiến.
Xưởng này chỉ có một cửa vào duy nhất, là đây, phía sau có một cửa thoát hiểm ra cánh đồng hoang cửa này chỉ mở được ở bên trong.
Bên trong chỗ cửa này, bao bì chưa in che mất.
Nếu nhìn từ bên ngoài thì rất khó có thể phát hiện được ở đây có một cánh cửa.
Người dự bị của bọn Chu Tài sẽ nấp ở cánh đồng hoang phía sau.
Nếu có bất trắc gì bọn chúng sẽ vào bằng cửa hậu để giải cứu bọn Chu Tài.
Giải thích một hồi, Chu Tài đưa ra kết luận,
“Dù sao thì tao cũng muốn mọi việc suôn sẻ, sau quả này chúng ta sẽ lặn một thời gian”
“Chúng mày đi chuẩn bị người đi, ba giờ nữa là tới giờ hẹn rồi.” Chu Tài nói xong, lấy chiếc điện thoại mình vẫn hay dùng ra sau đó soạn một tin nhắn gửi tới Trương Tú Linh.
“Đúng 11 giờ trưa nay tại xưởng in bao bì bỏ hoang phía đông thị trấn, đi một mình”
Rất nhanh sau đó tiếng báo tin nhắn hồi đáp, Chu Tài nhìn màn hình vẻn vẹn một chữ “Được!”.
Hắn đút điện thoại vào túi, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
Trương Tú Linh và Đặng Triều ngồi trong quán cà phê duy nhất của thị trấn, cô ta đưa điện thoại có tin nhắn của Chu Tài cho Đặng Triều xem.
“Không ngoài dự đoán của ta, cho chúng nó thành chuột thui một lượt” Đặng Triều vừa hớp một ngụm cà phê đá vừa liếc mắt vào màn hình điện thoại sau đó nhếch mép cười khẩy.