Trương Tú Anh đưa một tay kéo cô bé sát lại bên mình thơm vào hai má cô bé.
Mới có mấy tháng không gặp mà cô bé đã cao hơn một chút rồi.
Tay vẫn ôm Tiểu Mỹ, Trương Tú Anh quay sang ông nội.
“Ông nội, đây là chồng con Lăng Quốc Thiên.”
Ánh mắt Trương Tú Anh ánh lên vẻ dịu dàng, ngước lên nhìn Lăng Quốc Thiên.
Cả một màn anh chăm sóc em em âu yếm nhìn anh được ông nội từng trải thu hết vào tầm mắt.
Xem ra quan hệ của bọn chúng khá tốt.
Nhưng rõ ràng ông nghe nói, Lăng thiếu gia là người tàn phế, tại sao lại là trang trai cao ráo khỏe mạnh đứng trước mặt ông thế này.
“Con chào ông nội, con là Lăng Quốc Thiên ạ” Lăng Quốc Thiên cúi thấp người lễ phép chào ông nội.
“Không phải con không nói được và phải ngồi xe lăn sao?” Trưởng lão gia thắc mắc.
“Chuyện rất dài, có thời gian con xin thưa chuyện ngọn ngành với ông ạ”
Lăng Quốc Thiên nghĩ tới nước này chắc chắn mọi việc không thể giấu được ông nội nữa rồi, chi bằng có thời gian thích hợp sẽ cho ông biết sự thật của cả sáu năm trước và cả bây giờ.
Trên đường đi anh đã được nghe vú Từ kể không ít chuyện trong suốt sáu năm gian nan của Trương Tú Anh.Vú Từ cũng tiết lộ cho anh, thực ra Trưởng lão gia cũng đã biết đến sự tồn tại của Tiểu Mỹ.
Khi Trương Tú ANh bị Trương Vân Sơn đuổi ra nước ngoài sáu năm trước, khi Tú Anh biết mình có bầu và kiên quyết giữ đứa bé lại, vú Từ đã gọi điện cầu cứu sự giúp đỡ của Trương lão gia.
Từ đó ông luôn âm thầm theo sát Trương Tú Anh và ngâm hỗ trợ cô thông qua vú Từ.
Sao khi được mami thơm cho thỏa mãn, Tiểu Mỹ mới có thời gian quan sát những người còn lại trong phòng.
Có một bà thật đẹp đang ngồi im từ nãy tới giờ.
Cô bé vừa nhìn đã thích bà vì nhìn bà rất hiền, lại đẹp nữa.
Cô bé liền lễ phép cúi đầu chào bà.
“Con chào bà, con là Trương Mỹ Mỹ, mami và bà trẻ (cách Tiểu Mỹ gọi vú Từ) thường gọi con là Tiểu Mỹ”
Cô bé luôn được dạy là phải lễ phép và giới thiệu tên của mình cho người khác khi lần đầu gặp mặt.
“Bà chào con, cô bé ngoan của bà.” Nghe tiếng chào trong trẻo của Tiểu Mỹ trái tim của Trịnh Dục Tú như tan chảy, cháu nội của bà đó, con dâu thật biết dạy dỗ.
Bà chỉ muốn ôm lấy cô bé nhưng lại sợ sự vồ vập của mình dọa sợ cô bé.
Tiểu Mỹ xoay đầu nhìn về phía cụ ông đang ngồi hơi quay lưng lại phía cô bé, lúc này cụ ông cũng đang nhìn cô bé.
Mắt cô bé bỗng trợn tròn, cô bé dứt tay ra khỏi tay Trương Tú Anh, sau đó lao thẳng vào lòng Trưởng lão gia, miệng reo ầm lên, trước sự ngạc nhiên của Trương Tú Anh, Lăng Quốc Thiên và Trịnh Dục Tú.
“Ông già Noel! Con chào ông già Noel!”
Lưu Toàn đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bước vào phòng làm việc của Trương Vân Sơn.
Trương Vân Sơn không ngồi ở bàn làm việc mà ngồi trên sô pha, điếu xì gà đang cháy kẹp trên ngón tay, tàn đã dài một đoạn, có lẽ ông chỉ chấm lên chứ chưa hề hút tới.
Mới mấy ngày mà trên gương mặt Trương Vân Sơn thêm mấy nếp nhăn.
Ông nhìn Lưu Toàn rồi ra hiệu cho anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Chủ tịch ngài có cần một ly cà phê không?”
Thấy bộ dạng tiều tụy của Trương Vân Sơn, Lưu Toàn có chút lo lắng.
“Không cần, báo cáo công việc luôn đi.”
Trương Vân Sơn nhìn tập tài liệu trên tay lưu tài nặng nề nói.
"Vâng thưa chủ tịch, tôi đã lần ra nhóm người được tiểu thư thuê, nhưng tất cả họ đều đã chết trong một vụ hỏa hoạn tại thị trấn X.
Chắc ngài đã xem tin tức, chính là vụ cháy nhà máy in cũ."
Lưu Toàn đưa ra một loạt bằng chứng về vụ việc.
Anh ta báo cáo lại quá trình tìm tung tích của Chu Tài, Mặt Choắt và Đầu Trọc, từ nhà trọ của anh ta ở Ninh Thành, lần tới sa mạc Nam Thành rồi hành trình vòng vèo cho tới khi kết thúc tại thị trấn X..