Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 42: 42: Coi Như Cô Vi Phạm Thỏa Thuận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ý cô là, hở chân, hở ngực để tranh thủ sự ủng hộ chứ không dựa vào trình độ, thực lực à?” -
Lăng Quốc Thiên nhìn cô mỉa mai.

Ý tôi không phải thế, anh nói xem tôi cũng chỉ ăn mặc đúng chuẩn thôi.

Còn việc mặc như thỏa thuận khi đi làm tôi sẽ giữ đúng cam kết.

Anh cũng không phải người quá cố chấp phải không nào? Trương Tú Anh bỏ đồ xuống, lại gần anh cười nịnh.

Nhìn thái độ nịnh nọt của cô bất giác Lăng Quốc Thiên vươn tay bắt lấy tay cô.

Bị bất ngờ Trương Tú Anh lảo đảo ngã ngồi vào lòng anh.

Tư thế có mấy phần mờ ám.

Lăng Quốc Thiên vẫn giữ lấy tay cô hơi thở nóng nổi của anh phả vào CỔ cô vừa ấm nóng vừa ngựa ngứa.


Tim Trương Tú ANh bỗng đập loạn.

Tự nhiên cô có một liên tưởng, hơi thở này có chút quen thuộc, có chút làm cô sợ hãi.

Cảm giác này...!hơi giống với cảm giác khi ở gần Thịnh Thiên Vĩ, lại giống với sự sợ hãi gã đàn ông trước kia.

“Nghĩ gì thế?” - giọng nói trầm khàn của Lăng QUốc Thiên sát tại cô.

Trương Tú Anh khẽ rùng mình thoát ra khỏi phút thất thần.

Cô nghĩ có lẽ là do tâm lý bài xích đàn ông của cô nên cảm giác của cô với Lăng Quốc Thiên và Thịnh Thiên Vĩ mới có phần giống nhau.

Bị anh ôm trong tư thế này rất không thoải mái, Trương Tú Anh giãy dụa muốn thoát ra.

Nào ngờ Lăng Quốc Thiên quàng tay càng ôm cô chặt hơn.

Giọng anh khàn khàn rót vào tai cô: “Đừng động đậy”
“Anh...!anh buông tôi ra được không?” cảm nhận cơ thể Lăng Quốc Thiên có chút căng cứng, Tuy tình trường ngây ngô nhưng không có nghĩa là Trương Tú Anh không hiểu được sự thay đổi trong cơ thể của Lăng Quốc Thiên, cô vừa sợ vừa xấu hổ, đồng thời tim cũng đập nhanh hơn, chính bản thân cô cũng không kiểm soát được nhịp thở của mình.

Trương Tú Anh không dám manh động cô đành nhẹ nhàng thương lượng.

“Anh cứ buông tôi ra trước đã, nhé!”.

“KHông buông thì sao.

Hửm?” - Lăng Quốc Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, bàn tay còn lại khẽ vén mấy sợi tóc của Trương Tú Anh đang cọ vào mặt anh khiến anh hơi nhột.

Chính anh cũng bất ngờ trước hành động của mình, nhưng không hiểu sao từ khi nhìn thấy Trương Tú Anh, lại gần cô anh lại có phản ứng sinh lý rất mạnh mẽ.

Ở cô có một sức hút kì lạ, khiến anh không cưỡng lại được.


Ngược lại cùng là một khuôn mặt, một dáng người nhưng khi gần Trương Tú Linh, Lăng Quốc Thiên lại chẳng có cảm giác gì..

“Tại sao không dùng thẻ tôi đưa?” Lăng Quốc Thiên đột nhiên chuyển chủ đề.

Khi thấy cô xách túi lớn túi nhỏ vào phòng, anh đã cảm thấy không vui, bởi điện thoại của anh không hề báo có bất kì khoản giao dịch nào từ thẻ anh đưa cho cô.Với anh việc cô tiêu tiền của anh có nghĩa là cô chấp
nhận thỏa thuận này một cách thoải mái.

Nhưng cô lại không tiêu tiền của anh, cảm giác này làm anh khó chịu.

“Tôi...!Tôi có tiền, và lại lần này tôi muốn tự mình mua một thứ cho anh.” Trương Tú ANh gỡ cánh tay đã nới lỏng của Lăng Quốc Thiên ra, cô đứng dậy đi về mấy túi đồ mình vừa mang về, bê chiếc hộp lớn hớn hở như một đứa trẻ, lấy ra chiếc máy massage chân.
“Anh xem này, tôi nghĩ nó có tác dụng tốt đối với việc hồi phục chân của anh.

Tôi hỏi kỹ nhà phân phối rồi, đối với chấn thương của anh, dùng chiếc máy này sẽ bổ trợ cho việc trị liệu rất hiệu quả.”
Trương Tú ANh bước tới trước mặt Lăng Quốc Thiên cô cắm điện bật máy sau đó ngồi xuống cầm đôi chân của Lăng Quốc Thiên đặt vào trong chiếc máy và bắt đầu chăm chú điều chỉnh các chế độ, trên màn hình điều khiển.Vì vẫn mặc đồ công sở nên cô nửa ngồi nửa quỳ trên sàn nhà.

Cổ áo mở một cúc với tư thế này có thể thấy hơi thở phập phồng, khuôn ngực trắng ngần thấp thoáng.

Lăng Quốc Thiên nuốt khan, cảm thấy cổ họng ngày càng khô khốc.

Trương Tú Anh ngước mắt lên nhìn Lăng QUốc Thiên:

“khi nào anh thấy dễ chịu thì nói tôi ngừng điều chỉnh nhé”.

Trương Tú Anh bắt gặp ánh mắt Lăng Quốc Thiên đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có gì đó
rất dịu dàng, pha chút ngạc nhiên, yết hầu trượt lên trượt xuống của anh ngay trước mắt cô.Anh bất ngờ vì cô quan tâm anh.

Hành động tự nhiên của Trương Tú Anh khiến anh vừa ấm áp, vừa ngạc nhiên.

Không ngờ cô còn có một mặt khác đáng yêu và chu đáo tới vậy.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm Trương Tú Anh xấu hổ, cắm cúi điều chỉnh máy.

“Được chưa?” giọng cô nhỏ xíu.

“Được rồi.” Lăng Quốc Thiên lấy lại bình tĩnh.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.