Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 160: 160: Tôi Muốn Nói Một Câu Thật Sự Xin Lỗi!




Trần Tử Huyên hơi ngẩn ra một chút, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nghi hoặc hỏi một câu: "Tắt rồi?" Vừa nói, cô vừa lo lắng.

Trần Tử Huyên mím môi, than thở lẩm bẩm nói: "Nguyễn Chi Vũ, anh nói gì với dì em thế, tại sao bà ấy lại cúp điện thoại..."
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô đen mặt.

Anh tức giận đưa điện thoại nhét lại cho cô, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không biết."
Trần Tử Huyên nhận lại điện thoại di động của mình, nhìn màn hình đã tắt.

Cô thở dài một hơi: "Có phải anh nói gì đó khiến bà ấy sợ..."
Khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ trầm xuống, tâm tình càng lúc càng khó chịu.

Có điều anh lại lười so đo quá nhiều với cô gái nhỏ này, anh di dời tầm mắt nhìn lướt qua cửa sổ xe bên kia, tài xế đã vội vàng chạy lại.

Xe đang chạy bình thường, đột nhiên có một chiếc Minibus màu đen lao qua đường, xe bọn họ phải phanh gấp khiến Trần Tử Huyên làm rơi điện thoại.

Mà ở đầu dây bên kia Cố Như Yên cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, bà quan tâm hỏi một câu chuyện gì xảy ra.

Trần Tử Huyên vốn định khom lưng nhặt điện thoại lên, nhưng Nguyễn Chi Vũ đã nhanh hơn cô, nhưng cô còn chưa kịp trả lời câu hỏi trước của bà, Cố Như Yên đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Nguyễn Chi Vũ, bà vội vàng truy vấn một câu "là ai?"
“Tôi là chồng cô ấy."
Vừa nãy Nguyễn Chi Vũ cũng chỉ nói có một câu như vậy.

Sau đó, điện thoại bị ngắt kết nối.

Đến bản thân Nguyễn Chi Vũ cũng cảm thấy không thể hiểu được.

Mà ở đầu dây bên kia, dường như sau khi Cố Như Yên nghe rõ giọng nói Nguyễn Chi Vũ bà đã vô cùng khiếp sợ, không biết vì nguyên nhân gì...!
“Ngồi xuống.”
Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt, anh ấn người phụ nữ bên cạnh xuống ghế ngồi, thuận tiện cài dây an toàn cho cô.

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua người tài xế, ý bảo anh ta tiếp tục lái xe về nhà họ Nguyễn.


Mà hành động kỳ lạ của dì Trần Tử Huyên anh cũng không để tâm trong lòng, có lẽ đúng như những gì cô nói thật, "bị dọa sợ" chăng, dù gì thì có rất nhiều công ty trong giới kinh doanh sợ người như anh.

Nhưng thật ra thì có một chuyện khác khiến Nguyễn Chi Vũ để ý: "Phái người đi điều tra thử chiếc xe Minibus đen vừa nãy." Rốt cuộc là ngẫu nhiên, hay là cố ý.

Xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, Trần Tử Huyên mân mê chiếc điện thoại di động của mình, cô lo lắng ấn máy gọi lại cho dì.

Nhưng mà điện thoại đã không thể kết nối được...!
“Này, rốt cuộc vừa nãy anh đã nói gì với dì em?" Kiểu Tử Huyên có vẻ hơi giận.

Cô chắc chắn người đàn ông không coi ai ra gì này đã nói điều gì đó không có tính người khiến dì của cô sợ hãi.

Nguyễn Chi Vũ không để ý cô.

Ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước y như cũ, dường như anh vô cùng để ý mấy chiếc xe đang chạy qua.

“Này Nguyễn Chi Vũ chết tiệt, dì em mới phẫu thuật tim xong đó, anh đừng có kích động đến dì ấy..."
“Bệnh cũ của dì ấy nếu lại tái phát ra tình huống gì ngoài ý muốn thì phải làm sao hả?"
Nguyễn Chi Vũ vẫn nhìn tình hình đường cái phía trước bằng nét mặt không cảm xúc, đã sắp tới nhà họ Nguyễn.

Anh quay đầu, người phụ nữ bên cạnh anh thật sự rất đáng ghét, anh lạnh lùng ném lại một câu: "Trần Tử Huyên, em tính biến anh thành người tàng hình đến khi nào..."
“Cái gì?”
Người phụ nữ vốn đang oán giận anh nhất thời không kịp phản ứng lại.

Nguyễn Chi Vũ liếc mắt trừng cô một cái: "Hả...!Có phải em nghĩ anh không được gặp bà ấy hả?"
Rất nhanh, xe đã đỗ trước gara, Nguyễn Chi Vũ không đợi tài xế lái xe, anh thẳng thừng bước xuống, bước chân có phần vội vã, như thể có việc gấp.

Trần Tử Huyên sững sờ ngồi yên lặng ở ghế sau, nhìn bóng hình bận rộn trước mắt đang càng lúc càng xa...!
Khuôn mặt nhỏ suy sụp hẳn, chỉ biết rầu rĩ lẩm bẩm: "Đúng là khó mở miệng..."
Chuyện xấu hổ như vậy, chẳng lẽ muốn nói thẳng? Lăn giường, mang thai, rồi kết hôn sao?
Cô không rõ Nguyễn Chi Vũ bận bịu chuyện gì, người đàn ông trong nhà có bản lĩnh quá lại không có thời gian bên cạnh người phụ nữ, phiền chút thời gian của anh thôi cũng khiến cô cảm thấy hổ thẹn.


Có điều, chuyện gấp hiện giờ là, cô cần phải giải thích mọi chuyện thật rõ ràng với dì...!
Sau khi quay về phòng ngủ, cô đã thử gọi lại cho Cố Như Yên rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng như lần nào, không có ai bắt máy.

Nguyễn Chi Vũ vẫn đang bận làm việc bên phòng sách, thời điểm bọn họ cùng dùng bữa tối với nhau, người đàn ông trong nhà lại tiếp tục đề cập đến, nhấn mạnh rằng anh cần phải tới gặp mặt dì của cô, chính miệng nói về tình trạng hôn nhân hiện tại của cô.

“Nhưng mà dì em vừa mới phẫu thuật xong, lỡ như kích động dì ấy..." Uống xong ngụm canh cuối cùng, cô ngập ngừng phản bác lại.

Có vẻ Nguyễn Chi Vũ thực sự rất bận, từ lúc đứng dậy khỏi ghế ăn, anh chỉ bất mãn liếc mắt trừng cô một cái rồi phớt lờ cô.

Giờ cô bụng bự sắp sinh đến nơi, cô lại tiếp tục chuỗi ngày làm sâu gạo, ăn no rồi ngủ.

“Uầy mẹ vốn thích kiểu người đàn ông lo cho gia đình, một người đàn ông có thời gian bên cạnh chăm sóc vợ mình, mà trời xui đất khiến thế nào lại để mẹ gặp trúng bố con chứ?" Sau khi ăn cơm chiều rồi đi tản bộ xong, cô về phòng ngủ cầm đồ chuẩn bị đi tắm.

Cô thoải mái ngâm mình trong nước ấm, đầu lại nghĩ tới Nguyễn Chi Vũ cả ngày bận bịu với công việc không có thời gian nghỉ phép hưởng thụ, sau đó không hiểu vì sao, đầu óc cô toàn hiện lên hình ảnh về người đàn ông này.

Nghĩ nghĩ, Trần Tử Huyên lại sinh oán giận: "Bố gì đâu mà cả ngày mặt lạnh hung dữ không, nếu anh mà giống Nhóc Ngốc dễ bạt nạt thì tốt rồi..."
Tay phải cô nhàm chán vỗ vỗ nước trong bồn tắm, làm mấy bọt nước bắn lên tung tóe.

Cô mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại mình vang lên, vội vàng giật mình một cái, chạy nhanh với lấy cái khăn tắm quấn quanh người, rồi bước nhanh ra ngoài.

Trần Tử Huyên nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là số điện thoại cố định của viện điều dưỡng, chắc hẳn là Cố Như Yên gọi tới.

“Dì à, người đàn ông hôm nay nói chuyện điện thoại với dì là chồng của con!" Cô đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, buông lời nhận tội.

“Cô Trần, xin chào, tôi là y tá ở viện điều dưỡng." Đầu dây bên kia lại là một giọng nữ trẻ tuổi vang lên, cô y tá khẽ nói.

“Dì Cố kêu tôi gọi cho cô, bà ấy nhờ tôi chuyển lời với cô là bà ấy hiện giờ rất tốt, cuộc phẫu thuật cực thành công, cô không cần lo lắng cho bà ấy.

Hiện giờ bà ấy đang bận một số chuyện, đợi một thời gian sau sẽ chủ động liên lạc lại với cô."
“Dì của tôi bận gì được chứ?" Trần Tử Huyên không nhịn được hỏi một câu.


Cố Như Yên nhờ một y tá gọi điện thông báo cho cô, bà không muốn tự gọi tới sao?
Lại nghĩ, cô đột nhiên lo lắng hỏi: "Y tá, có phải dì tôi xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải bà ấy đã rất tức giận, nên ảnh hưởng tới bệnh tình đúng không..."
Trần Tử Huyên nói một hơi hỏi liền mấy vấn đề, cô y tá ở đầu dây bên kia nghe xong khẽ bật cười một tiếng: "Cô Trần, cô thật sự không cần lo lắng đâu, tình trạng dì Cố hiện giờ vẫn rất ổn, hơn nữa bác sĩ Đường đã đích thân theo dõi bệnh tình bà ấy..."
Bác sĩ Đường.

Nghe thấy cách gọi này, Trần Tử Huyên ngẩn ra trong chốc lát.

Bác sĩ Đường, Đường Duật.

Đường Duật đã tự mình làm phẫu thuật cho dì cô.

Thực ra, ngay từ đầu Đường Duật không nên ra sức theo học ngành y, lúc trước nhà họ Đường cũng kịch liệt phản đối chuyện này, nhưng mà anh ta vẫn cứ khăng khăng, chưa kể anh ta còn giành được nhiều bằng cấp cao của chuyên ngành, cho nên sau đó người nhà cũng không so đo.

[Nhóc Ngốc, cậu đừng thi y nữa, cậu nên thi tài chính mới đúng, làm vậy người nhà họ Đường lại càng bất mãn với cậu đấy...] Lúc ấy cô đã từng khuyên anh ta.

[Dì cậu sinh bệnh...!Cậu sẽ khóc.]
Đường Duật trước nay vẫn luôn bủn xỉn trong việc nói chuyện.

Anh ta đã từng đồng ý với cô, nhất định sẽ thay cô chữa khỏi bệnh cho Cố Như Yên, khi đó, cô cứ nghĩ anh ta chỉ nói mồm mà thôi...!
Sau khi ngắt điện thoại với y tá, Trần Tử Huyên tự dưng có cảm giác buồn man mác mà chính cô cũng không thể hiểu.

Sau khi sấy khô bộ tóc dài của mình, cô thay áo ngủ, bò lên chiếc giường lớn nằm, nhưng lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Trùm chăn kín người rồi lại lật ra, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía ngăn kéo thứ hai của cái tủ trên đầu giường, cô lôi chiếc hộp gỗ nhỏ bên trong ra.

Mấy năm nay cô vẫn lén giữ chiếc hộp gỗ chạm khắc bằng gỗ đàn hương đỏ này bên mình, sau khi xảy ra xô xát tranh cãi với đám người Triệu Dịch Kiệt, cô đã suýt thì quên mất nó, may mắn là mấy món đồ bên trong vẫn lành lặn nguyên vẹn như cũ.

Ông ngoại Đường Duật và ông ngoại cô là những chiến hữu quen thân, Đường Duật là con ngoài giá thú, lúc ba tuổi đã ở cùng với ông ngoại nên cô biết anh ta cũng là lẽ đương nhiên...!
Đường Duật có hơi tự kỷ, có lẽ là do hồi bé phải chịu sự khinh dễ bắt nạt của nhà họ Đường, chưa kể, anh ta trời sinh tính cách tốt bụng nhưng lạnh lùng.

Thú thực, Trần Tử Huyên cảm thấy vị học giả thiên tài này có điểm gì đó rất kiêu ngạo, nói chính xác thì người đàn ông tên Đường Duật này có gì đó rất kỳ quái, anh ta thậm chí còn không thèm để ý bất cứ cái gì hết.

Cũng chính vì tính cách hờ hững luôn coi thường nên khiến người ta rất khó đến gần.

Cô học chung với anh ta từ khi còn ở lớp nhà trẻ, rồi đến tiểu học, và cả trung học cơ sở...!Cho tới nay Trần Tử Huyên vẫn cảm thấy việc cùng Đường Duật trưởng thành đã là thói quen, nên cô không nghĩ quá nhiều về nó.


Nhưng bỗng một ngày, ông ngoại lại nói với cô rằng khối ngọc bội mà Đường Duật đưa cho cô không thể đem đi tặng được, bởi vì đó là tín vật đính hôn của cô và anh ta.

[Cái gì mà tín vật đính hôn chứ, cháu không muốn gả cho cậu ấy đâu.]
[Cháu không muốn gả cũng phải gả, ông đã đồng ý với ông ngoại thằng bé rồi, đừng có mà tùy hứng như thế!]
[Cháu không muốn gả cho một tên bị tự kỷ!]
Cô giật mình, chưa từng có ai nói với cô về chuyện đính hôn, khi bị nhiều người bậc bề trên nhìn chằm chằm như vậy, trong khoảnh khắc đó cô vì thẹn quá hóa giận nên đã nói ra một câu đả thương người khác.

Lúc ấy, anh ta đứng ngoài cửa lớn, cứ trầm mặc đứng đó.

Đại khái là khi đó cô hiểu ngầm, không xoay người cũng biết anh ta đang đứng ở chỗ cửa lớn nên đã cầm miếng ngọc khắc hình nửa vầng trăng quý giá trên tay, trực tiếp xông ra ngoài, khi đi qua người anh ta cô còn không quên đỏ mặt rống lên: "Sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!"
Sau đó, cái tay phải tàn nhẫn của cô giơ lên ném miếng ngọc bội bay vào không trung.

Ông ngoại vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, ông đã mắng cô một trận ra trò, giận dữ quát cô quá tùy hứng, thậm chí còn dám ném miếng ngọc bội của người khác.

Trần Tử Huyên nhớ lại mấy chuyện trước kia, tâm trạng cô hơi trầm xuống.

“Tôi không thật sự ném nó đi mất, tôi ném trong ao..." Đúng vậy, ngày đó, cô ném miếng ngọc bội đó xuống hồ cá chép nhân tạo ở sân trước.

Ngọc bội thì vẫn tìm thấy lại, nhưng Đường Duật thì không thấy nữa rồi.

Mà miếng ngọc bội kia rất đặc biệt, viên ngọc bích trong suốt và có màu đỏ tươi đẹp như máu, cực kỳ đáng quý, tổng cộng có hai miếng, là hai miếng ngọc đôi, ghép với nhau thành một vòng tròn.

Trong hộp gỗ đàn hương của cô có một cái, còn có một số món đồ thủ công không có giá trị về tiền, châu chấu, và chiếc nhẫn cỏ, tuy rằng đã khô vàng hết rồi, nhưng trông nó vẫn vô cùng tinh xảo, tất cả đều do một tay Đường Duật làm.

Nghĩ nghĩ, cô bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cô hơi hơi nhắm mắt, ôm chăn, bên tai từ từ vang lên câu nói của cô y tá vừa nãy: “Bác sĩ Đường đã rời khỏi viện điều dưỡng, nghe nói anh ấy đi tới thành phố F...”
“Nhóc Ngốc ở thành phố F..." Khóe môi cô hơi mấp máy, lẩm nhẩm một câu.

Cô biết nhà họ Đường ở thành phố F, mà thứ sáu tuần sau là sinh nhật lần thứ năm mươi của bà Đường...!Vì trước đó Nguyễn Chi Vũ đã từng nói với cô cùng anh tham dự tiệc mừng thọ của nhà họ Đường.

“Nhóc Ngốc, rốt cuộc mấy năm nay cậu làm gì..."
“Vì sao cậu không đi tìm tôi, có phải cậu vẫn còn giận tôi..."
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh ta, đặc biệt là một câu thực sự xin lỗi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.