Khoảng 10 giờ tối, nhóm người Trần Tử Huyên đến bệnh viện Nhân dân Số 1 thành phố F.
“Đừng đi lung tung.” Vừa xuống xe, người đàn ông bên cạnh đã theo thói quen mà nhắc nhở cô.
“Ừm.” Trần Tử Huyên tùy ý đáp một tiếng, hai người cùng sóng vai đi vào bệnh viện.
Lê Hướng Bắc cũng đi vào cùng, anh ta đi cuối cùng, tâm trạng buồn bực nhìn theo bóng lưng hai người đi đằng trước.
.
Truyện Mạt Thế
Ban đầu Nguyễn Chi Vũ không đồng ý cho cô đi theo, bệnh viện cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì, nhiều người qua lại, toàn là bác sĩ với bệnh nhân, quá nhiều vi khuẩn.
Thế nhưng Trần Tử Huyên vẫn kiên quyết muốn đi, Nguyễn Chi Vũ cũng hết cách với cô.
Hơn nữa vừa rồi anh ta còn nghe nói, yêu nữ Trần Tử Huyên này còn vừa ghen một trận tam bành trong phòng ăn:“Nguyễn Chi Vũ cũng không dạy dỗ cô ta, thế thì sau này biết làm thế nào.”
Nhớ lại ngày trước lúc Trần Tử Huyên mới được gả vào nhà họ Nguyễn cũng có thể nói là khá quy củ, còn cái nết bây giờ… Đều là do công của Nguyễn Chi Vũ đấy.
Mấy người bọn họ rảo bước nhanh đến khu nội trú trên tầng chín.
Bởi vì đã tối nên cũng khá ít người, hành lang lạnh lẽo vang vọng tiếng bước chân của bọn họ.
Lái xe đi cùng và ba người vệ sĩ cũng theo sát ngay phía sau, bước chân khá đồng đều, hơn nữa tướng mạo của mấy người Nguyễn Chi Vũ cũng khá xuất chúng nên họ vừa ra khỏi thang máy đã thu hút ánh mắt và sự hiếu kỳ của các nhân viên, y tá.
“Tổng giám đốc…” Ở cửa một phòng bệnh rộng lớn bên tay phải có một nhân viên mặc đồng phục vừa đúng lúc đi ra, biểu cảm của cô hơi ngẩn ra vì giật mình.
“Tổng giám đốc Lê.”
Những nhân viên tập đoàn IP&G lần này cùng Hạ Vân Lệ đến thành phố F nhìn thấy bọn họ đến lập tức câu nệ đứng thẳng lưng chào hỏi.
Đã 10 giờ tối rồi, thế mà ông chủ tập đoàn bọn họ nổi tiếng lạnh lùng lại đích thân đến đây thăm bệnh, quả thật là khiến bọn họ được quan tâm mà sợ.
“Các anh đến rồi…”
Lúc trước Hạ Vân Lệ bị khách hàng ép uống nhiều rượu mạnh, bị ngộ độc rượu, sau khi rửa ruột cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, tuy nhiên sắc mặt vẫn còn hơi xanh xao.
Cô ta nằm trên giường, hơi ngẩng đầu dậy nhìn ra phía cửa phòng, giống như đã đoán được từ sớm là Nguyễn Chi Vũ sẽ đích thân tới, khóe môi còn mang theo ý cười.
Những nhân viên nhỏ khác thấy lãnh đạo cao tầng của mình đến liền thức thời cúi người chào đám người Nguyễn Chi Vũ, cung kính rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng lúc ra khỏi phòng, khóe mắt vẫn không nhịn được mà liếc nhìn cô gái được Nguyễn Chi Vũ ôm bên cạnh thêm vài cái.
Cô gái gan dạ này là ai vậy?
“Tử Huyên, cô cũng đến thăm tôi à, cảm ơn cô.”
Hạ Vân Lệ nằm ở trên giường cũng chú ý đến cô, hơi khách sáo mà nói.
Trên mặt Trần Tử Huyên cũng không có nhiều biểu cảm.
Kể từ lúc cô bước vào phòng đã để ý đến, mặc dù Hạ Vân Lệ bị ngộ độc rượu nằm trên giường bệnh nhưng tâm trạng có vẻ cũng không tệ, khóe môi vẫn ngậm cười.
Nhưng vừa rồi trong nháy mắt khi nhìn đến cô, ánh mắt của Hạ Vân Lệ lại xoẹt qua một chút…không vui.
Trần Tử Huyên không biết có phải là mình quá đa nghi hay không nên cũng khách khí đáp lại một câu: “Mong cô sớm khỏe lại.”
Nói xong, cô lắc nhẹ tay Nguyễn Chi Vũ ở bên cạnh: “Nguyễn Chi Vũ, em muốn đến phòng bên cạnh thăm Chu Tiểu Duy.”
Cô đến bệnh viện là để thăm bạn mình, còn cô Hạ đây, cô cũng không buồn giả lả vui cười giả vờ quan tâm.
Nguyễn Chi Vũ buông cô ra, xoay người nhìn vệ sĩ phía sau một cái, ra hiệu theo sát cô.
“Tiểu Lệ, hiện giờ cô cảm thấy thế nào?”
Lê Hướng Bắc hỏi vài câu quan tâm: “Tên họ Mạc kia thế mà lại dám để cô uống cả một bình Whisky… Não ông ta bị nhúng nước rồi à, đúng là ăn gan hùm mật gấu.”
Hạ Vân Lệ nở nụ cười yếu đuối nói: “Không sao, dù sao cũng không phải là lần đầu.” Để bò lên được vị trí hiện tại, trước đây cô ta đã sớm ăn không ít khổ rồi.
Nguyễn Chi Vũ đứng ở cuối giường, nhìn qua những máy móc hiển thị số liệu nhịp tim, huyết áp, cũng để ý đến truyền dịch rồi bình thản nói một câu: “Mấy ngày nay cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Hạ Vân Lệ bỗng nhiên cười ra tiếng, tốc độ nói khá nhanh: “Chi Vũ, nghe được một câu quan tâm của anh với tôi đúng thật là khó.”
“Ông chủ như anh có phải là nên thưởng chút gì đó để cảm ơn một nhân viên nhỏ như tôi vì công ty mà hiến thân không? Bình rượu Whisky 60 độ đó tôi uống xong muốn hỏng luôn cả đầu rồi.
Sau này không biết còn có thể cung cúc tận tụy với anh không nữa.” Giọng điệu cô ta hết sức tự nhiên, còn cười nhẹ như đang đùa.
Rất ít người có thể dùng giọng điệu như vậy nói đùa với Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên vừa mới bước ra khỏi cửa, đối mặt với cánh cửa, bên tai đã nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
Không cần ngoảnh lại nhìn cũng có thể tưởng tượng được lúc này khuôn mặt Hạ Vân Lệ chắc chắn đang cười rất xán lạn.
Mấy người bọn họ không hổ là bạn bè tiếp xúc với nhau đã lâu, tụ họp lại trò chuyện thì kể cả có cục băng như Nguyễn Chi Vũ ở đó thì bầu không khí vẫn cứ hòa hợp như thế.
Tâm trạng của cô bối rối một cách khó tả.
Nếu như người bị ngộ độc rượu phải nằm trên giường kia là cô, chắc chắn Nguyễn Chi Vũ vừa nhìn thấy cô đã hung hăng mắng cho một trận rồi.
Trần Tử Huyên không muốn phí tâm trạng vào những chuyện tình cảm không rõ này, cô vặn nắm cửa, đi thẳng ra ngoài.
Chỉ là lúc cô đóng cửa lại hình như có nghe thấy giọng của Lê Hướng Bắc: “Tên họ Mạc kia chẳng qua là ỷ vào chút quan hệ họ hàng với nhà họ Đường thôi.
Rõ ràng biết cô đại diện cho tập đoàn IP&G đến bàn chuyện hợp tác với bọn họ vậy mà còn dám làm khó cô…”
“Chuyện này tôi có thể xử lý được, đây là hạng mục lớn đầu tiên kể từ khi tôi “nhảy dù” vào tổng công ty, Chi Vũ tôi mong là anh có thể tin tưởng tôi.”
Câu cuối cùng của Hạ Vân Lệ “Chi Vũ tôi mong là anh có thể tin tưởng tôi”, Trần Tử Huyên nghe cực kỳ rõ ràng.
“Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn rất tín nhiệm cô ta…” Trần Tử Huyên lẩm bẩm, lời này có chút ghen tị.
Trước giờ nhân viên của IP&G đi công tác thường rất ít gặp phải những chuyện rắc rối, vì không nể mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật, kể cả hợp đồng có bàn bạc không thành thì cũng không dám đắc tội.
Lần này Hạ Vân Lệ đem theo vài nhân viên đến thành phố F gặp khách hàng thì đã có hai người bị ngộ độc, Chu Tiểu Duy chính là một nhân viên số nhọ còn lại.
“Chu Tiểu Duy…”
Trần Tử Huyên đi thẳng tới phòng cách vách, giơ tay gõ cửa, miệng đang gọi thì đã phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ, bên trong còn vọng ra một chút tiếng cãi nhau ồn ào.
Một giọng nữ chói tay mang khí thế hung hăng chỉ trích người kia: “Chu Tiểu Duy, chuyện này tất cả đều là do cô đắc tội với tổng giám đốc Mạc.”
“Cô làm việc với công ty cũng một thời gian rồi… Cô chắc hẳn cũng biết quy tắc, trở về thì tự mình xin từ chức đi, đừng để cô Hạ phải khó xử.”
Rầm!
Trần Tử Huyên lạnh mặt, hơi tức giận mà đẩy cửa phòng đi vào.
“Mấy người đang nói cái gì?”
Quan Doanh nghe thấy thế thì quay người lại, trong đáy mắt còn có chút giật mình sợ hãi, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại hơi kiêng kị cô.
Bước chân của Quan Doanh vội vàng, bước thẳng ra ngoài, Trần Tử Huyên xông ra theo hỏi cho ra lẽ: “Này, cô vừa nói cái gì mà từ chức hả?”
“Thôi kệ đi.” Chu Tiểu Duy nằm trên giường, vẻ mặt buồn chán kêu một tiếng.
“Tiểu Chu, vừa rồi cô Quan Doanh kia bảo cái gì mà từ chức, bọn họ muốn bắt cậu gánh tội à?” Trần Tử Huyên đi đến bên đầu giường, thấy dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi của Chu Tiểu Duy liền nôi giận ngay lập tức.
“Hạ Vân Lệ muốn giữ được đơn hàng, giữ được thanh danh, đương nhiên là không thể đắc tội tổng giám đốc Mạc, vì vậy cần phải tìm một người gánh tội…”.