Trần Tử Huyên ngồi ở trong góc, chán nản quay đầu nhìn xung quanh, tình cờ bắt gặp một ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô...!Bốn mắt chạm nhau, vẻ mặt ngưng trọng một lúc.
“Sao vậy?"
Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn cô, ánh mắt của anh rất lạ.
Cô vô thức đứng dậy muốn đi về phía họ, nhưng lúc Trần Tử Huyên đứng thẳng dậy, cô nhìn thấy Lê Hướng Bắc đang cười điên cuồng ở đằng kia, mơ hồ cảm giác được tên họ Lê kia đang trêu chọc mình.
Nguyễn Chi Vũ không nói nhiều, chỉ nâng nửa ly rượu lên và cụng ly với Bùi Hạo Nhiên ở đối diện rồi uống cạn.
Trần Tử Huyên từ từ ngồi lại chỗ của mình, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều.
Đúng là Lê Hướng Bắc đang nói xấu cô: “Trần Tử Huyên được Chi Vũ nuôi thành tính tính như bây giờ, vừa hung hăng vừa tùy hứng, còn có người đàn ông nào dám động vào cô ta sao.
Nếu một ngày nào đó Chi Vũ muốn ly hôn với cô ta, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ tái hôn được nữa, chậc chậc...nếu có ngày đó thì nhớ nói cho tôi biết, tôi muốn đến xem một chút hahahaha..."
Lê Hướng Bắc cười điên cuồng, anh ta có oán niệm sâu đậm với Trần Tử Huyên.
Mặc dù cảm thấy điều đó không thể xảy ra, nhưng tự tưởng tượng một chút cũng rất vui, Trần Tử Huyên không còn Nguyễn Chi Vũ thì còn có thể kiêu ngạo được nữa sao, hừ!
Vốn dĩ Bùi Hạo Nhiên còn đang khá buồn về chuyện ly hôn, nhưng khi đến bữa tiệc này, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của bạn bè, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, cười khẽ.
“Chi Vũ, tôi nghe nói cậu đồng ý để Hướng Bắc làm bố nuôi của cặp song sinh nhà cậu à?” Bùi Hạo Nhiên có chút trêu chọc nói.
Nghĩ đến đây, Lê Hướng Bắc có chút cảm khái: “Tôi sắp trở thành bố nuôi của người khác rồi."
Nguyễn Chi Vũ ngơ ngác nhìn hai tên trước mặt kẻ xướng người họa, khóe môi nhếch lên của Bùi Hạo Nhiên lộ rõ vẻ hả hê, còn Lê Hướng Bắc thì vô cùng thích thú.
Nguyễn Chi Vũ tức giận phớt lờ họ, bạn bè bình thường nhất mà anh quen có lẽ là Đường Duật, nhưng Đường Duật...!
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Đột nhiên, một người giúp việc đi tới chỗ bọn họ, vẻ mặt lo lắng: “Không thấy cậu nhỏ đâu nữa rồi..."
Khuôn mặt đang cười toe toét của Lê Hướng Bắc lập tức khựng lại, anh ta là người đầu tiên khẩn trương hỏi: "Tại sao lại không thấy, thằng bé Bùi Ức kia mất tích sao?"
"Cậu nhỏ được trường cử đến thành phố F tham gia cuộc thi hùng biện...!Sau đó cậu nhỏ giành được giải nhất, tôi ở dưới khán đài chờ cậu nhỏ, nhưng không thấy cậu ấy lên sân khấu nhận thưởng." Giọng người giúp việc có chút bối rối, sợ bị trách móc.
"Tổng giám đốc Bùi, tôi luôn theo sát cậu nhỏ nhưng không biết tại sao cậu nhỏ lại biến mất...!tôi không biết có phải Tiểu Ức biết cậu hôm nay tới đây nên tự mình chạy tới tìm cậu không..."
Lê Hướng Bắc nhanh chóng hành động: “Tôi bảo người nhà họ Đường đi tìm quanh đây xem.” Vừa nói, anh ta vừa sải bước về phía cổng.
Con trai của Bùi Hạo Nhiên rất thông minh, có lẽ nó tự trốn đi, nhưng dù sao nó cũng là một đứa trẻ nên phải cẩn thận.
Nguyễn Chi Vũ hơi cau mày: “Tôi sẽ phái người..."
"Tiểu Ức đã trốn đi nhiều lần, không cần quá lo lắng."
Với tư cách là một người bố, Bùi Hạo Nhiên tỏ ra rất bình tĩnh, anh ta lấy điện thoại di động ra gõ vài lần vào màn hình, một lúc sau trên bản đồ lóe lên một chấm đỏ để định vị.
Bùi Hạo Nhiên đưa địa chỉ hiển thị trên điện thoại cho người giúp việc, giọng điệu bình thản nói: "Tiểu Ức đang ở quán cà phê này, bây giờ bà đến đó đón nó đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Vâng vâng."
Người giúp việc vô cùng căng thẳng, cậu chủ nhỏ rất thích chạy lung tung, tháng này đã là lần thứ ba rồi, không có việc gì thì không sao, nếu gặp phải kẻ xấu thì bà ta xong đời rồi.
Người giúp việc không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới quán cà phê.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thoáng qua vị trí trên điện thoại của Bùi Hạo Nhiên, hơi nhướng mày: “Thứ này rất thiết thực.” Anh cũng nên làm như thế với người kia của mình mới được.
Bùi Hạo Nhiên biết anh đang nghĩ gì, không nhịn được cười: “Tôi cá là Trần Tử Huyên sẽ không vui đâu."
Thực ra Bùi Ức cũng không vui, cậu bé luôn cảm thấy đồng hồ định vị thật thiểu năng nên không đeo, sau một hồi thì thỏa hiệp để vào balo đeo trên người.
"Đây là cái gì?"
Chu Tiểu Duy trong quán cà phê bỗng kích động: “Cô nhớ cái đồng hồ trẻ em này có chức năng gọi điện, nhóc con, mau kêu bố cháu tới đón đi..."
“Không được.” Thằng nhỏ lạnh lùng từ chối.
Chu Tiểu Duy tức giận muốn cướp ba lô nhỏ của cậu bé, không ngừng tự nhủ đứa nhỏ này mới năm tuổi, mới năm tuổi thôi, đừng chấp trẻ con, đừng làm nó sợ.
Chu Tiểu Duy nở nụ cười, cố gắng dỗ dành cậu bé một cách ân cần, nhưng cô ấy còn chưa kịp nói thì cậu bé ngồi bên cạnh như đang khát nước, bàn tay ngắn duỗi ra, mặt không đỏ tim không đập cầm cốc trà sữa trên bàn rồi uống.
Chu Tiểu Duy tức giận vô cùng, không thể được, tên nhóc chết tiệt này lại dám cướp trà sữa của cô ấy.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt tức giận của Chu Tiểu Duy, tay cậu bé khựng lại, giương đôi mắt to ngây thơ nhìn cô ấy, sau đó bình tĩnh mở khóa kéo, lấy từ trong ba lô nhỏ của mình ra hai tờ tiền màu đỏ.
Đưa hai trăm tệ lên bàn, còn đẹp trai ngời ngời bỏ ra một câu: “Cho cô, đừng làm phiền cháu nữa."
Chu Tiểu Duy tuy tốt tính nhưng lúc này cũng có chút nghiêm túc: “Tiểu quỷ, ai dạy cháu làm cái này!"
Cô ấy hoàn toàn không cảm thấy sự ngây thơ mà một đứa trẻ nên có trên người cậu bé này.
"Bố cháu nói tiền có thể giải quyết mọi việc, không cần phiền lòng vì những chuyện có thể dùng tiền lo liệu, vì nó không đáng." Bùi Ức nghiêm túc nói với cô ấy.
Chu Tiểu Duy cau mày, Bùi Hạo Nhiên dạy con trai mình kiểu gì thế này.
"Bố của cháu bình thường làm việc quá nhiều, không ngủ đủ nên nói linh tinh, cháu đừng nghe lời bố cháu." Chu Tiểu Duy phàn nàn.
"Bố cháu nói đúng."
Chu Tiểu Duy nhướng mày, khi nhìn thấy bộ dạng nghe lời của cậu bé thì trêu chọc: “Nếu cháu nghe lời bố như vậy thì sao lại lén trốn ra ngoài..."
“Sau này cháu sẽ không thể nhìn thấy người ấy nữa!” Cậu bé kích động nói lớn, như để trút bỏ những cảm xúc đang kìm nén của mình.
Nói xong, cậu bé nặng nề cúi đầu, không nói nữa.
Vẻ mặt của Chu Tiểu Duy sững sờ, cô ấy vô thức nhìn mấy người phụ nữ đang đứng ở kia, cô ấy biết "người ấy" trong miệng cậu bé chính là mẹ ruột của cậu, Quan Lôi.
Cô ấy đã từng nghe Trần Tử Huyên nói Bùi Hạo Nhiên và Quan Lôi đã ly hôn.
Ly hôn, người chịu nhiều tổn thương nhất chính là đứa bé, dù là một cậu bé trưởng thành sớm nhưng cũng sẽ đau lòng.
“Có muốn… cô dẫn cháu qua kia chào hỏi một tiếng không?” Chu Tiểu Duy do dự một hồi, mới cẩn thận hỏi.
Bùi Ức không lên tiếng, cậu bé có vẻ chột dạ, ôm chặt ba lô nhỏ trong tay, trầm giọng nói: "Mẹ cháu không thích cháu..."
Khi Chu Tiểu Duy nghe được câu này, cô ấy đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng cho cậu bé này.
Nắm lấy bàn tay bé bỏng, khẽ nói: "Nếu đã gặp thì chúng ta cứ đi qua chào hỏi một chút."
Thực ra cậu bé có chút không muốn, có vẻ sợ hãi và do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi theo, còn Chu Tiểu Duy thì mạnh dạn đi về phía Quan Lôi.
Nói thật, Chu Tiểu Duy và ba người phụ nữ trước mặt có thể coi là kẻ thù, nhưng lần này cô ấy lại chủ động tới cửa..