Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 212: 212: Chỉ Biết Nghĩ Bằng Nửa Thân Dưới À




Trần Tử Huyên cảm thấy Nguyễn Chi Vũ dường như đột nhiên ngộ ra điều gì đó, anh ngồi trên chiếc ghế làm việc đằng sau chiếc bàn đối diện.

Anh cầm sợi dây chuyền lên, bước đến trước mặt cô, rất chăm chú đeo lên cổ cô, lại còn rất tự nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Đầu óc cô mụ mị đi, không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy vai mình bị ôm hơi chặt, hơn nữa gần ngay trước mặt là gương mặt lạnh lùng cười như không.

Dường như tâm trạng anh rất tốt.

Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên trong phòng cũng ngớ ra, cuối cùng Bùi Hạo Nhiên giả vờ bình tĩnh ho khan hai tiếng, rất thức thời mà xoay người đi ra.

Lê Hướng Bắc ngoác miệng cười nham nhở, trừng mắt nhướn mày với cô, ám thị sự chòng ghẹo mờ ám.

"Nguyễn Chi Vũ, anh thích gì?"
Trong thư phòng chỉ còn lại hai người, người đàn ông cao hơn cô cứ nhìn cô chằm chằm, Trần Tử Huyên cúi đầu thật thấp, gò má hơi ửng đỏ, cô cúi đầu vừa hay nhìn thấy sợi dây chuyền, đây là quà anh tặng cô, cô cũng nhớ mình đã muốn tặng quà anh từ lâu nhưng không hiểu rõ sở thích của anh.

Anh không đáp lời ngay, dường như vấn đề này cũng làm khó anh, Nguyễn Chi Vũ thật sự không có sở thích gì, chỉ có vài điều mà anh cấm kì mà thôi.


"Em nấu ăn không ngon.", đột nhiên cô nói với giọng buồn sầu.

Trần Tử Huyên cứ cho rằng anh thích kiểu con gái vừa ngoan vừa nghe lời, tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà cho anh nuôi, không được đi đâu hết, con gái hiền diệu có lẽ là sự lựa chọn hàng đầu của anh, tiếc là cô chỉ biết phá bếp.

Hơn nữa dường như anh cũng không thiếu gì, Trần Tử Huyên hơi xấu hổ, trước giờ chỉ có mình kiêu ngạo nhưng không khỏi thừa nhận rằng trong sâu thẳm lòng mình, cô luôn muốn lấy lòng người đàn ông này, nhưng với anh mà nói cách lấy lòng nhanh nhất là phối hợp một cách ngoan ngoãn lúc ở trên giường, anh sẽ rất thoả mãn, sau khi xong chuyện cô lại cảm thấy không có cảm giác thành tựu.

"Sau khi sinh con thì chúng ta sang Mỹ sống một khoảng thời gian đi, môi trường bên đó khá tốt."
Lời anh nói kéo cô về hiện thực, Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện đôi con ngươi anh kiên nghị, trước giờ anh làm việc đều có quy luật, xem ra chuyện đi Mỹ này anh đã tính từ lâu.

Trần Tử Huyên không phản đối: "Thế còn ông thì sao, ông có cần đi chung không?"
Tuy rằng không biết tại sao anh lại nhắc chuyện đi Mỹ sống nhưng từ giọng điệu của anh có thể đoán ra tương lai mà anh tính toán luôn có mặt cô và các con, nghĩ đến đây cô bỗng thấy ấm lòng.

"Ông ở lại nhà họ Nguyễn."
"Thế con chúng ta thì sao, ông sẽ không vui nếu chúng ta dắt con đi."
Câu "con của chúng ta" là Nguyễn Chi Vũ hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn xuống bụng cô, con của anh và cô lần nào nghiêm túc nhìn xuống cũng đều thấy khó tin.

"Không cần để ý ông."

Trần Tử Huyên nghe giọng nói bình tĩnh của anh nói những lời không kiêng nể dè chừng này, nếu mà để ông cụ nghe được thì không yên ổn được mất.

Cô nghĩ một hồi rồi nghiêm túc hỏi anh: "Thế chúng ta có xem như là bỏ trốn cùng nhau không?"
Bỏ trốn.

Bỏ trốn, kiểu từ ngữ này làm Nguyễn Chi Vũ luôn nghiêm cẩn không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy cô gái vẫn tiếp tục tự nói lầm bầm bên tai: "Thế trốn đi đâu? Anh đừng hỏi ý em, em không có ý kiến gì hết, anh chạy đi đâu thì em đi theo đó, em có chứng khó lựa chọn."1
Không khác gì câu nói xuất giá tòng phu, cô lười suy nghĩ.

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên yên lặng, đôi mắt càng nóng cháy hơn nữa.

Lúc anh mở miệng, chất giọng trầm có hơi khàn: "Anh còn tưởng em không chịu đi với anh?"
Trần Tử Huyên vẫn còn đang nỗ lực suy tưởng ra viễn cảnh đi Mỹ, cô phải chuẩn bị những gì, dù gì cô cũng không có kinh nghiệm đi Mỹ, nhưng đi cùng với anh thì có lẽ không cần quá lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thoả hết.

"Anh nói gì?"
Nghe nói chỉ số thông minh của phụ nữ sẽ bị giảm xuống khi mang thai, Trần Tử Huyên hiểu rõ hơn ai hết, cô chỉ là ngây ra một lúc thôi đã không nghe rõ anh vừa hỏi gì.

Nguyễn Chi Vũ không nói lại, đôi mắt anh lọt vào đôi mắt cô, anh kéo cô lại gần mình, gần như là dán cả người vào vòm ngực vạm vỡ của mình, động tác của anh rất nhanh, có hơi nóng vội.


Đôi môi mỏng hôn lên vành tai, cổ, xương quai xanh của cô… Anh mút mạnh khiến cô tê dại cả người, thân thể yếu ớt choàng tay ôm ngược lại anh, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ nhẹ.

Trần Tử Huyên không hỏi anh về Đường Duật, kế hoạch trả món nợ thuộc về anh em họ như thế nào, cũng không hỏi về kết quả bàn bạc của Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc ban nãy khoảnh khắc này trong đầu cô không muốn suy nghĩ gì hết, chỉ muốn rúc vào ngực anh, nấn ná bên anh, cuốn theo hơi thở của anh.

“Dạo này đừng ra ngoài nữa, ở nhà họ Nguyễn đi.”
Tay anh vén áo cô lên, lòng bàn tay với lớp chai nhẹ mò mẫm làn da cô một cách thật thà, mỗi một tấc da bị anh chạm vào đều khiến cô mềm nhũn người, hai má ửng đỏ, đầu óc mụ mị nghe thấy anh thì thầm điều gì đó bên tai cô.

“…Đừng rời xa anh, anh không yên tâm.”
Hóa ra dạo này anh cáu gắt như vậy là do lo lắng, không yên tâm.

Đầu óc chậm tiêu của cô cứ nghĩ mãi một vài chuyện, quay đầu nhìn cái đuôi đang đi theo mình một cái: “Đừng đi theo tôi mãi thế.”, cô rất khó hiểu.

Nguyễn Chi Vũ lo lắng điều gì mà dặn dò để hai nữ giúp việc đi theo cô mãi.

Kể từ ngày cô đến thư phòng của anh để giật lại chiếc vòng cổ, mối quan hệ của Nguyễn Chi Vũ và cô đã dịu đi rất nhiều.

Mấy ngày nay mọi người cùng nhau ăn cơm, cô còn thoải mái cho tất cả những món mình không thích vào bát của Nguyễn Chi Vũ, sau đó anh mặt không đổi sắc mà ăn hết, Nguyễn Chi Nghiên ngồi đối diện nhìn họ vài lần nhưng vẫn rụt rè cúi đầu xuống, Giang Hoa Nhân dường như vẫn không vừa lòng với cô, thấy cô quá bừa bãi nhưng mà cũng không dám nói gì.

Tựu chung lại, mọi người đều rất khách sáo với nhau.


Có một câu Trần Tử Huyên chưa nói với Nguyễn Chi Vũ, thật ra cho dù Đường Duật có quay lại rồi cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động rời đi, có lẽ lúc vừa gả vào thì có tính đến nhưng sau này cô lại không nỡ đi nữa.

Có vài lần anh đi dạo cùng cô ở vườn hoa phía sau, cô cố gắng gom góp dũng khí để nói với anh nhưng những lời tỏ tình sến súa này Trần Tử Huyên mỗi khi đối diện với đôi mắt của anh lại không nói ra được chữ nào.

Nhưng mà cho dù không nói có lẽ anh cũng hiểu lòng cô.

Khoảng thời gian này mọi người đều mong chờ con họ ra đời, thời gian trôi đi từng chút một, hiếm được yên tĩnh thế này.

Những ngày này Trần Tử Huyên lại có thêm chuyện khác để lo, bởi vì bây giờ Nguyễn Chi Vũ không cần đến công ty nữa nên gần như ngày nào cô cũng ngủ cùng anh, hơn nữa anh mấy ngày này cũng sinh ra một tật xấu, lúc đi ngủ cô còn cái bụng lớn nên đương nhiên phải ngủ thẳng người, mà anh sẽ ôm cô, bất giác sẽ đưa tay ra giở áo ngủ cô lên mà sờ vùng da bụng cô.

“Con có đạp em không?”, một đêm anh sẽ hỏi ít nhất ba lần, giống như hỏi cho vui vậy, trước kia chưa thấy anh ấu trĩ thế này.

“Bác sĩ nói con trai em hơi hoạt bát.”
Đèn trong phòng đã được chỉnh mờ đi, người đàn ông đang ôm ngang người cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Giống em.”
“Đừng có lần nào con có tật xấu thì đều do em…”
Cô vừa oán giận trách một câu bỗng cảm thấy khó chịu, lật người đanh mặt lườm anh: “Nguyễn Chi Vũ, cái tay hư đốn của anh sờ vào đâu đấy, thời gian cuối cùng của kỳ mang thai mà có vấn đề gì thì em không để yên cho anh đâu…”
Người đàn ông tối sầm mặt lại, ham muốn mà không được giải toả: “Chúng ta chỉ sinh một lần này thôi.”
Trần Tử Huyên nghe ngữ khí âm u của anh như thể sinh lần này xong sẽ làm gì cô vậy, đột nhiên cô cảm thấy trước kia cô đã quá thần thánh hoá gã đàn ông này, có lúc Nguyễn Chi Vũ cũng giống như người bình thường thôi, mẹ kiếp, chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.