Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 224: 224: Quân Đại Đại Và Quân Tiểu Tiểu




“Tiểu Trụ Tử đi rồi à?” Trần Tử Huyên rất nhạy cảm có thể nhận ra bước chân của anh đang tới gần mình, cũng không ngẩng đầu, nhanh chóng húp mấy miếng trong nửa bát cháo trắng còn lại trên bàn, có chút mơ hồ hỏi một câu.

Người đàn ông đã đứng bên cạnh cô, không hề phát ra tiếng động, cúi đầu nhìn dáng vẻ cô đang vội vàng uống cháo một cách đầy ẩn ý.

Cô không nỡ bỏ anh?
"Sao lại đứng làm gì? Ngồi xuống ăn cháo đi."
Trần Tử Huyên vươn tay nắm lấy lòng bàn tay to lớn của anh, lời nói vừa đến môi đã ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp một ít hoảng sợ thoảng qua nơi đáy mắt Nguyễn Chi Vũ.

Giờ khắc này, biểu cảm của anh thật đúng là có hơi đờ đẫn.

Trần Tử Huyên cau mày, không nhìn anh nữa mà ánh mắt liếc về phía cổng.

Cô cho rằng Đường Duật chắc hẳn rời đi rồi, với tính khí đó của anh ta thì sẽ không ở lại đây lâu.

“Bác Phương nói cả ngày hôm qua anh không ăn gì cả.” Cô dùng sức nắm lấy cánh tay anh, kéo người đàn ông có thân hình cao lớn đến chỗ ngồi bên cạnh.

"Anh còn thức cả đêm trong phòng làm việc.

Nguyễn Chi Vũ, nếu anh thức đêm lại lên cơn đau nửa đầu thì anh đáng đời lắm!"
Trần Tử Huyên mắng anh khá trơn tru, bát cháo trên bàn được đặt trước mặt anh kèm theo một tiếng rầm, không nhẹ nhàng chút nào, còn không quên tiếp tục phàn nàn.

"Em chẳng hiểu nữa, rõ ràng anh không cần đi làm trong tập đoàn nữa rồi, tại sao bận rộn cả ngày như vậy? Ông nội cũng đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được thức khuya.

Chuyện gì có thể trì hoãn thì cứ trì hoãn, làm gì cũng phải có thời gian nghỉ ngơi chứ...”
Quái lạ là Nguyễn Chi Vũ bị dạy dỗ lại không phản bác, cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng.

Lúc này anh nhìn chằm chằm cô một cách mãnh liệt, chú ý đến bất kỳ biểu hiện rất nhỏ nào trên khuôn mặt cô.

Anh dường như muốn nhìn thấu nội tâm cô.

Có lẽ là do ánh mắt của người đàn ông thối này quá nóng bỏng, khí tràng Trần Tử Huyên lại không thể sánh được với anh, hơn nữa lúc trước trong lòng cô cảm thấy áy náy khi trốn chạy cùng Cố Như Yên.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi ỉu xìu.

Quay đầu lại, không hề nhìn anh nữa, nghiêm túc tiếp tục múc cháo trong bát.


“Bác Phương đặc biệt nấu cháo trắng cho anh đó, nói cả ngày rồi anh chưa ăn gì.

Cháo trắng rất dễ tiêu hóa…” Tuy rằng nhát gan, nhưng vẫn không khỏi oán giận.

"Ừm."
Anh vậy mà lại lên tiếng, Trần Tử Huyên nhất thời thẳng tắp sống lưng, đôi mắt nhỏ liếc trộm sang một bên.

Anh thật sự cầm lấy thìa bạc, nghiêm túc ăn cháo.

Khi Nguyễn Chi Vũ ăn xong bát cháo trắng thứ ba, bác Phương đang đợi ở bên cạnh ngay lập tức lộ ra biểu cảm vui mừng, nhưng lại nhìn Trần Tử Huyên với một ánh nhìn kỳ lạ.

Cô cảm giác thần sắc của toàn bộ người hầu từ trên xuống dưới Đông Uyển khi nhìn mình đều có chút quỷ dị, như thể trước đó bọn họ đã chịu ngược vậy.

Cậu Vũ thực sự rất khó phục vụ, điểm này Trần Tử Huyên vô cùng hiểu rõ.

"Nguyễn Chi Vũ."
Thấy anh đặt chiếc thìa bạc xuống, cô vươn cổ, hạ giọng, hiếm khi cất tiếng gọi anh một cách dịu dàng.

Nguyễn Chi Vũ mặt không chút thay đổi quay đầu đối mặt với cô, trong mắt có chút suy nghĩ sâu xa, rõ ràng đang chờ cô nói.

"Nguyễn Chi Vũ, chuyện dì út của em..."
Trần Tử Huyên vừa chú ý thần sắc của anh, vừa tiếp tục nói một cách cẩn thận: "Thật ra, tính cách của dì út em rất tốt.

Dì ấy rất mềm lòng, anh không cần phải lo lắng quá nhiều.

Về sau anh chỉ cần biểu hiện tốt một chút, dì út của em sẽ thích anh..."
Sớm nên biết nếu người phụ nữ này không có việc gì xin anh thì tuyệt đối không thể nói năng dịu dàng được mà.

Ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, nhớ tới chuyện mấy ngày trước, sắc mặt anh trở nên u ám, gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Em cho rằng anh cần phải lo lắng bà ta không thích anh sao?"
Anh cực kỳ không vui liếc mắt nhìn cô một cái.

Vốn dĩ Trần Tử Huyên đang bực bội muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại chợt dịu đi khi nhìn thấy nét mệt mỏi nơi khóe mắt và râu ria lởm chởm trên cằm anh.

Cô hiếm khi thấy dáng vẻ Nguyễn Chi Vũ hom hem như vậy.

Như thể anh thực sự kiệt sức, lao tâm lao lực quá độ.


Anh đang phiền não về chuyện gì thế?
“Trần Tử Huyên, cô về khi nào thế?” Một tiếng thét kinh hãi vang lên từ phía xa, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.

Lê Hướng Bắc sải bước tiến đến, quả thực coi Đông Uyển như là nhà của mình rồi, không chút khách khí trực tiếp an vị ở phía đối diện trên bàn ăn, trợn to hai mắt đánh giá cô, hình như là đang xem xét từ trên xuống dưới cô có thương tổn khuyết thiếu gì không.

Kết quả rất đáng thất vọng, không có thương tổn hay khuyết thiếu gì cả.

“Thành thật ở nhà họ Nguyễn chờ sinh thì tốt rồi, thân thích tồi tàn cũng nhiều thật đó.” Lê Hướng Bắc tự nhận mình không rộng lượng.

Anh ta có gì khó chịu thì không mắng mỏ cô là không được.

Có lẽ là do chột dạ, Trần Tử Huyên không mắng lại anh ta.

"Phiền chuẩn bị cho cháu một phần bữa sáng, cái gì cũng được."
Bùi Hạo Nhiên cũng đi tới, vẻ mặt tao nhã nói một tiếng với bác Phương.

Quay đầu nhìn về phía Trần Tử Huyên, anh ta đương nhiên biết Lê Hướng Bắc trẻ trâu kia là mang thù chuyện bị Nguyễn Chi Vũ hành hung trên sàn đấm bốc kia mà.

Trên mặt anh ta nở nụ cười khẽ, gật đầu với Trần Tử Huyên.

Về việc cô rời đi cùng Đường Duật, bọn họ, bao gồm cả người hầu trên dưới trong nhà họ Nguyễn đều vô cùng ăn ý không đề cập tới.

Nhắc tới chuyện có liên quan đến Đường Duật, nói ra cũng không có kết quả gì.

“Cháu cũng muốn một phần bữa sáng.” Lê Hướng Bắc ngẩng đầu và hét về phía nhà bếp, bấy giờ nhớ ra mình để bụng đói đến nhà họ Nguyễn.

“Thùng cơm.” Trần Tử Huyên phun ra hai chữ với anh ta.

"Cô nói ai là thùng cơm hả?"
Lê Hướng Bắc đã bị đánh vì cô, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng giá mà, nhất thời lửa giận xông lên.

Không biết có phải nhà họ Nguyễn ngày thường lạnh lẽo quá hay không, lúc này nếu trong nhà chính hai người tranh cãi ầm ĩ trên bàn cơm thì chắc chắn đã bị ném ra ngoài rồi.


Bác Phương bưng hai phần ăn sáng ra với nụ cười trên môi, như thế thì mới náo nhiệt chứ.

Bùi Hạo Nhiên mặc kệ bọn họ, dùng bữa một cách thanh lịch.

Lý do tại sao anh ta và Lê Hướng Bắc đến nhà họ Nguyễn sớm như vậy là vì hai tiếng trước Nguyễn Chi Vũ đã gọi điện thoại cho bọn họ, nói rằng có chuyện quan trọng, tính mạng đang bị đe dọa.

Không biết Nguyễn Chi Vũ đã phát hiện chuyện gì mà lo lắng như vậy.

"Tôi là cha đỡ đầu của tụi nó!"
"Tôi là mẹ ruột của tụi nó đấy!"
Không hiểu vì sao, nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Trần Tử Huyên vô cùng nghiêm túc: “Ông nội vẫn đang chờ tôi sinh con ra để đặt tên bát tự, nhưng nhũ danh của tụi nó tôi có quyền quyết định cuối cùng.

Cứ gọi là Quân Đại Đại, Quân Tiểu Tiểu."
Lê Hướng Bắc đang ăn cháo trắng, suýt nữa thì phun ra, chậc chậc chế nhạo cô: "Đại Đại, Tiểu Tiểu ha ha ha...!Cái tên thiểu năng gì thế này."
"Vẫn nên để tôi đặt đi.

Gọi là Bánh Chưng Nhỏ và Gạo Nếp Nhỏ.

Bây giờ đang lưu hành mấy thứ này, nghe có vẻ dễ thương."
"Ai cần nhũ danh của người qua đường như anh chứ.

Anh trai tên là Quân Đại Đại, em trai tên là Quân Tiểu Tiểu.

Tôi cảm thấy hai cái tên này cũng rất đáng yêu." Trần Tử Huyên tỏ ra rất kiên quyết.

Lê Hướng Bắc ngay lập tức nhớ đến khả năng đặt tên độc đáo của người phụ nữ này.

Tên WeChat của cô là Cục Cưng Vô Địch, còn cả Nguyễn Chi Vũ đã bị ảnh hưởng sâu sắc, đổi thành Tảng Băng Nam Cực...!
Giờ cả gia đình đều dính độc thủ của cô rồi.

"Quân Đại Đại, Quân Tiểu Tiểu, anh cảm thấy thế nào?"
Trần Tử Huyên cũng không phải là người độc đoán.

Cô hỏi ý kiến của cha đứa trẻ một cách dân chủ.

"Nguyễn Chi Vũ, bọn nhỏ là thai song sinh đấy, tên này là từ láy, dễ nghe lại dễ nhớ.

Chúng ta không cần làm phức tạp quá..." Còn không quên nhẹ giọng nói với anh.

Nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh lại phản ứng một cách kỳ lạ.

Nguyễn Chi Vũ vẫn cúi đầu, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, khuôn mặt lạnh lùng, không có phản ứng gì.


Điều này là không có khả năng, cô và Lê Hướng Bắc cãi nhau lớn tiếng thế mà...!
Trần Tử Huyên nhíu mày thật chặt, quay người lại và nhìn anh chăm chú: “Nguyễn Chi Vũ.” Cô lại gọi anh một tiếng, một chút nghi ngờ thắt chặt trong tim.

Bùi Hạo Nhiên vẫn luôn đang ngồi ăn lặng lẽ chợt dùng lực đặt mạnh nửa cốc nước trên tay xuống bàn, chiếc cốc pha lê mát lạnh chạm vào mu bàn tay Nguyễn Chi Vũ.

Người đàn ông đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể bỗng nhiên bừng tỉnh.

Trong nháy mắt đó, đáy mắt anh tràn đầy cảnh giác
Trần Tử Huyên không thể bỏ qua hành vi kỳ lạ này của Nguyễn Chi Vũ.

Cô hơi sửng sốt: "Vừa rồi anh..."
Bùi Hạo Nhiên lại đột ngột đứng lên, sau đó quay sang Trần Tử Huyên rồi nói đùa: "Con của cô và Chi Vũ chắn hẳn rất cứng rắn..."
Trần Tử Huyên im lặng, nhìn chăm chăm Bùi Hạo Nhiên và Nguyễn Chi Vũ sóng vai đi cạnh nhau về phía phòng khách.

Cô biết rằng Bùi Hạo Nhiên cố tình không để cô hỏi.

Mà bây giờ ngờ vực vô căn cứ của cô lại trở nên lớn hơn.

Cô rất muốn hỏi: [Nguyễn Chi Vũ, có phải vừa rồi anh không nghe thấy hay không?]
Trong phòng khách của Đông Uyển, mấy người hầu gái đang bận rộn làm việc cẩn thận, không hiểu sao cậu Lê và cậu Bùi lại đến đây ăn sáng sớm như vậy.

Nhưng bọn họ lại là khách nên sau khi ăn xong, người hầu đã nhanh chóng đun nước pha trà, bưng lên một vài đĩa trái cây phục vụ.

Còn đám người Bùi Hạo Nhiên hiển nhiên không có tâm trạng dùng trà bánh.

Hai bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ kính lớn ở phía đông phòng khách.

"Chi Vũ, bệnh của cậu..."
“Có ai đó đang nhắm vào tôi, muốn xuống tay với Trần Tử Huyên.” Anh trả lời một nẻo.

"Quên chuyện của Trần Tử Huyên đi.

Cậu nên nghe lời ông nội đến Seattle ngay lập tức..." Bùi Hạo Nhiên thấy anh lộ ra sắc mặt yếu ớt xanh xao rõ ràng thì ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Anh không nói ngay mà dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giọng nói lãnh đạm không ngừng văng vẳng bên tai, là lời của Đường Duật.

[Cậu không có khả năng bảo vệ cô ấy.].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.