Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 226: 226: Đuổi Trần Tử Huyên Ra Khỏi Nhà Họ Nguyễn!




“Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ngồi thẳng lưng giữa phòng khách rộng lớn của nhà họ Nguyễn, ông lão lạnh lùng hỏi một câu qua điện thoại.

Ông giận tái mặt, không hề có vẻ hòa nhã nào.

Dù sao thì mấy ngày hôm trước, Cố Như Yên này lại dám làm ầm ĩ lên ở nhà họ Nguyễn của ông, đúng là làm càn.

Mà người phụ nữ ở đầu dây bên kia cũng không quan tâm, vả lại bà không sợ hãi chút nào trước giọng nói nghiêm khắc già nua này.

Thay vào đó, Cố Như Yên rất bình tĩnh, lời nói của bà vô cùng rõ ràng: "Ông cụ Nguyễn, hôm nay tôi gọi điện cho ông để nói chuyện với ông về đứa con trai đã khuất của ông, Nguyễn Thanh Thừa..."
Giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên của Cố Như Yên gằn từng tiếng, chậm rãi tiếp tục mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Bà không có cơn tức giận của những ngày trước, không có phản kháng, rất bình thản.

Nhưng trong ngôi nhà chính của nhà họ Nguyễn, ông lão nhà họ Nguyễn đã trải qua bao sóng gió trong cuộc đời bỗng chốc thay đổi sắc mặt, tràn đầy tang thương siết chặt di động, như là cảm xúc đã bị điều gì đó kích thích, thân thể có chút run rẩy.

"Là cô?"
Một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của ông lão mới kìm nén được cảm xúc vô cùng lớn.

"Tôi còn biết Nguyễn Chi Vũ cũng là một tên đoản mệnh..." Giọng điệu của Cố Như Yên rất bình thản, nhưng lời nói của bà lại không chút khách khí: "Tôi tự hiểu rõ, những người bình thường chúng tôi không thể trèo cao vào nhà họ Nguyễn của các ông.

Tôi đã sớm chứng kiến bản lĩnh của các ông rồi.

Hiện tại tôi chỉ cần ông đồng ý với tôi một điều kiện."
Giọng nói ở đầu dây bên kia không lớn, nhưng sảnh chính của nhà họ Nguyễn quá rộng và quá lạnh lẽo, nên vị quản gia già đang lo lắng chờ đợi ở bên cũng có thể mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Quản gia lập tức lo lắng tiến lại gần: "Ông cụ, chúng ta không thể làm như vậy, cậu Chi Vũ sẽ tức giận."

Ông lão cầm điện thoại không trả lời, vẻ mặt cứng đờ.

Quản gia lúc này thực sự lo lắng, không ngừng thuyết phục: "Ông cụ, Trần Tử Huyên vẫn đang mang thai.

Cô ấy đang mang thai con cháu nhà họ Nguyễn của chúng ta."
Thần sắc ông cụ Nguyễn có một chút dao động, nhưng giọng nói của Cố Như Yên ở đầu dây bên kia càng lúc càng tăng, trở nên sắc bén, gần như muốn hét vào điện thoại.

[Khi đứa bé chào đời, tôi sẽ trả chúng về nhà họ Nguyễn của các ông ngay lập tức, từ nay về sau chúng ta một đao cắt đứt, không liên quan gì đến nhau.]
[Ông cụ Nguyễn, ông đừng quên những lời hứa đó.

Đừng quên, đây là những gì Nguyễn Thanh Thừa nợ chúng tôi!]
Theo sau là một tiếng bíp, cuộc trò chuyện đã bị cô Hai Cố này trực tiếp cắt đứt rồi.

Căn phòng im lặng đến kỳ lạ.

Đồ đạc và trang trí lộng lẫy xung quanh đại sảnh của nhà chính nhà họ Nguyễn khổng lồ, đèn chùm pha lê lập lòe, mọi thứ dường như đứng yên.

"Ông cụ."
Người quản gia nhìn ông lão một hồi lâu rồi mới dè dặt gọi ông.

Ông cụ Nguyễn bừng tỉnh, nhưng trên gương mặt ông vẫn còn đầy vẻ bối rối sau bao năm tháng thăng trầm.

"Đuổi Trần Tử Huyên ra khỏi nhà họ Nguyễn."
Những lời này khiến đầu óc của người quản gia trống rỗng, ông ta lẩm bẩm nói: "Cái này, cái này không thích hợp..."
Ông cụ Nguyễn đã trở lại vẻ uy nghiêm lạnh lùng thường ngày, hung tợn đập điện thoại di động trên bàn.

"Cứ làm như lời tôi nói, cứ nói Trần Tử Huyên tự nguyện rời đi!"

Bên ngoài bầu trời không biết từ lúc nào đã bị mây dày bao phủ, một mảnh hắc ám, vô cùng đè nén.

Mây đen không ngừng dâng lên như sóng biển mãnh liệt, có tiếng sấm rền.

Trần Tử Huyên đột nhiên có một dự cảm rất tồi tệ.

Cô vẫn đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn trong nhà ăn của Đông Uyển, gần như vô thức đứng dậy, lập tức đi về phía phòng khách bên ngoài, muốn tìm bóng dáng kia nhưng Nguyễn Chi Vũ và Bùi Hạo Nhiên dường như đã đến phòng làm việc trên tầng hai.

"Trần Tử Huyên, hiện tại cô đã to bụng rồi.

Làm ơn cô đừng có đi đường hấp tấp nữa.

Cô có thể có chút thục nữ không?"
Lê Hướng Bắc cũng không vội vàng đi đến phòng làm việc trên lầu hai tìm mấy người Nguyễn Chi Vũ, bản thân thong thả đi vào phòng khách pha trà, nhấp một ngụm trà, thấy thần sắc cô hoảng hốt thì trào phúng nói.

Trần Tử Huyên không để ý đến anh ta, hỏi lại một câu: "Sao hôm nay anh và Bùi Hạo Nhiên đến sớm thế, có chuyện gì sao?"
"Nói cho cô, cô cũng không giúp được gì."
Lê Hướng Bắc bình tĩnh, rót một chén nhỏ trà đen, uống một ngụm trà nóng, quay đầu nhìn mây đen ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, xem ra cả ngày hôm nay đều phải cắm rễ ở nhà họ Nguyễn rồi… ” Cho nên cứ từ từ đi, dù sao sự việc cũng không thể kết thúc được.

Trần Tử Huyên dứt khoát ngồi bên cạnh anh ta, nhìn chằm chằm vào người đàn ông này một lúc lâu.

“Lê Hướng Bắc, con người anh thật sự rất biết hưởng thụ nhỉ.” Cô cắn răng giận dữ chế nhạo anh ta.

Cô đang nghĩ, nếu Nguyễn Chi Vũ có thể được như anh chàng này, thì chắc hẳn không có vấn đề gì về chứng đau nửa đầu rồi.


Lê Hướng Bắc cũng không khiêm tốn chút nào: "Đương nhiên."
"Đó là bởi vì cô không hiểu môi trường chúng tôi lớn lên khi còn nhỏ.

Hoàn cảnh đó có áp lực lớn đến dường nào chứ? Ông đây đã sớm suy nghĩ cẩn thận rồi.

Bình thường tôi vất vả như vậy, lúc rảnh rỗi chắc chắn sẽ đối xử tốt với chính mình một chút."
Đột nhiên, Lê Hướng Bắc chuyển chủ đề, như thể nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, Trần Tử Huyên, cô cảm thấy trong hai người Nguyễn Chi Vũ và Đường Duật thì ai là người lợi hại hơn?"
Cô bị hỏi thì thấy có chút kỳ quái, không trả lời.

Có lẽ là do bầu trời ngoài cửa sổ quá ảm đạm u ám, lại có tiếng sấm rền vang, khiến cho tâm tình Lê Hướng Bắc cũng trở nên u ám theo, bỗng nhiên có chút muốn tâm sự.

Anh ta tiếp tục nói: "Nhà họ Nguyễn chỉ có một cháu trai duy nhất là Nguyễn Chi Vũ, là một đứa cháu ruột duy nhất.

Thậm chí Nguyễn Chi Nghiên cũng chỉ là cô chủ không có huyết thống gì được nhà họ Nguyễn nhận nuôi.

Triệu Dịch Kiệt này cũng chỉ là cháu ngoại.

Thân phận, vị trí của Nguyễn Chi Vũ ở nhà họ Nguyễn là không thể lay động, cậu ấy vừa sinh ra là đã có được những thứ này."
"Tôi và Bùi Hạo Nhiên, cũng như một đám con nhà giàu, từ nhỏ đã được trưởng bối trong nhà giáo dục nhất định phải nịnh nọt lấy lòng cậu chủ nhỏ nhà họ Nguyễn này.

Người lớn đeo khuôn mặt tươi cười giả dối, hao hết tâm tư tiếp cận cậu ấy.

Ngay cả khiến chúng tôi trở thành bạn chơi chung của cậu ấy cũng là do trăm phương ngàn kế sắp xếp được thôi.

Từ nhỏ Nguyễn Chi Vũ đã trải qua cuộc sống như vậy, được người người vây quanh tâng bốc.

Nhưng kỳ thật trong lòng cậu ấy rất rõ ràng, những thứ này đều là giả.

Trong thế giới dối trá, âm u, vô cùng dơ bẩn này của chúng tôi, ngay cả sự quan tâm của mẹ ruột cậu ấy dành cho cậu ấy cũng chỉ là những tình cảm giả dối."
"Giang Hoa Nhân?"
Trần Tử Huyên không biết tại sao anh ta lại nhắc đến mẹ của Nguyễn Chi Vũ, nhưng cô thực sự không có chút hảo cảm nào với vị phu nhân đoan trang này, thậm chí còn cực kỳ ghét sự ích kỷ của bà ta.


"Giang Hoa Nhân là một người phụ nữ đạo đức giả và ích kỷ."
Lê Hướng Bắc cũng không thích bà ta, nếu không phải bao năm qua Giang Hoa Nhân đã kiềm chế đi rất nhiều, anh ta cũng sẽ không cho loại phụ nữ này chút tình cảm nào.

Câu nói tiếp theo của anh ta thật sự kinh người: "Giang Hoa Nhân từng hợp tác với người tình của bà ta để bắt cóc Nguyễn Chi Vũ.

Năm đó Chi Vũ khoảng năm tuổi.

Giang Hoa Nhân muốn có nhiều tiền hơn để cao chạy xa bay với người đàn ông đó."
"Anh biết à?!"
Trần Tử Huyên nhìn thẳng vào anh ta, nội tâm kinh ngạc không nói nên lời.

Trước đó cô biết đó là do Nguyễn Chi Nghiên nói, nhưng làm sao Lê Hướng Bắc biết được.

Ngày hôm đó, ngoài việc nói với cô rằng Nguyễn Chi Vũ đã bị bắt cóc khi còn nhỏ, Nguyễn Chi Nghiên cũng nói rằng Lê Hướng Bắc và những người khác không biết câu chuyện bên trong.

Cô có một số hiểu biết về bệnh nhân tự kỷ, Nguyễn Chi Nghiên sẽ không nói dối.

Lê Hướng Bắc nghĩ là cô sẽ bày ra vẻ mặt không tin, hoặc là có nghi vấn, nhưng biểu cảm của cô rất kỳ lạ.

Anh ta nhướng mày nghi ngờ hỏi: "Trần Tử Huyên, chẳng lẽ cô cũng biết?"
Cô không trả lời anh ta, giọng nói đè thấp xuống: "Lê Hướng Bắc, ai nói cho anh biết chuyện này?"
Lê Hướng Bắc nhìn cô với ánh mắt khác thường một lúc lâu, suy nghĩ đầu tiên trong lòng anh ta là chắc hẳn Nguyễn Chi Vũ nói cho cô biết.

Anh luôn đặc biệt thiên vị đối với cô, vậy mà Trần Tử Huyên lại biết chuyện này khiến anh ta có một chút kinh ngạc.

Đặt tách trà trong tay xuống, anh ta thờ ơ nhún vai nói một cái tên: "Đường Duật."
"...!Khi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi đã cùng nhau tham dự bữa tiệc tối của nhà họ Nguyễn.

Là Đường Duật đã phát hiện ra điều đó.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.