Cô đợi đến tận bây giờ mà chỉ đợi được bản thỏa thuận ly hôn giấy trắng mực đen này.
“Cậu Chi Vũ đã ký tên, mời cô hợp tác.” Quản gia Quân ở đầu cửa bên kia thúc giục.
Cô vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn vào bản thỏa thuận ly hôn bắt mắt, nét chữ ký kia đúng là bút tích do chính tay anh viết.
Cô không nhận lấy, sắc mặt tái nhợt.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của cô trịnh trọng nói: “Kêu Nguyễn Chi Vũ ra ngoài gặp tôi.”
“Cô Trần, sau này cô vẫn còn một chặng đường dài phía trước...!Hãy tự chăm sóc bản thân.”
Dường như quản gia Quân hơi không đành lòng, Trần Tử Huyên đã sụt cân rất nhiều, nhìn cô cứ ngẩn ngơ, trên mặt không còn thần sắc gì nữa.
Họ biết cô đã trải qua những gì và cô đang cảm thấy khó khăn như thế nào, nhưng đây là sự thật.
“Cô Trần, bây giờ đứa nhỏ đã không còn nữa, cô không còn giá trị gì đối với nhà họ Nguyễn chúng tôi.”
“Sau khi ký tên lên bản thoả thuận ly hôn này, cô hãy xem như đó là một giấc mơ.”
Mỗi lời của quản gia Quân nói ra đều lạnh lùng tuyệt tình, ông trịnh trọng đưa hai bản thỏa thuận cho nhân viên bảo vệ ở cửa rồi xoay người bỏ đi.
Trần Tử Huyên cứ ngẩn ngơ và chết lặng tại chỗ.
“Cô Trần, xin vui lòng ký vào đây...”
Tất cả mọi người của nhà họ Nguyễn, kể cả những người giúp việc đều rất kiêu ngạo đến mức không thể nhờ vả được.
“Kêu Nguyễn Chi Vũ ra ngoài gặp tôi...”
Cô không kìm được xúc động mà lao tới, hai tay nắm lấy cánh cửa sắt lạnh lẽo, hét lớn vào sau lưng quản gia Quân đang càng lúc càng xa: “Gọi anh ấy ra đây!”
“Cô Trần, xin hãy chú ý, cô không được làm phiền nhà họ Nguyễn của chúng tôi, nếu không đừng trách chúng tôi vô lễ…” Hai nhân viên bảo vệ tỏ rõ vẻ sốt ruột, hai người túm lấy hai cánh tay cô.
Nhưng cô vẫn nắm chặt lấy cánh cổng sắt của căn nhà sang trọng bằng năm ngón tay gầy guộc, cho dù thế nào cũng không chịu rời đi.
“Tôi muốn gặp Nguyễn Chi Vũ.”
“Tôi muốn gặp Nguyễn Chi Vũ.” Giọng cô nghẹn lại, khàn khàn và tuyệt vọng.
Trong căn nhà họ Nguyễn hùng vĩ và to lớn này, giọng nói của cô lại yếu ớt, yếu ớt đến mức một cơn gió thổi qua đã bay đi mất, ở đây chẳng có ai để ý đến cô.
“Ông chủ, cô ấy vẫn ở ngoài cửa, không chịu đi.”
Mặt trời cứ nhô lên cao dần, cuối cùng quản gia Quân cũng sốt ruột mà chạy đến Bắc Uyển, giọng nói đầy phức tạp.
Hôm nay gió hơi mạnh, cơn gió lạnh lẽo xẹt qua Bắc Uyển đầy yên tĩnh, không ai đáp lại, giống như không ai để ý đến chuyện này.
Tại khu vườn sau của Bắc Uyển, ông lão chống gậy nhìn rừng trúc trước mặt, thấm thoát đã trải qua hơn bốn mươi ngày ở Seattle, ngay cả Tết Trung thu năm nay cũng bỏ lỡ, lá trúc bên kia hàng rào đã bắt đầu khô héo và ngả sang màu vàng.
Cuối cùng cũng quay lại.
Ngày hôm qua bọn họ đáp chuyến bay cuối cùng trở về ngôi nhà quen thuộc này, nhưng ông cảm thấy tất cả cảnh tượng trước mắt đều rất khác, thật xa lạ.
“Nhà họ Nguyễn không giống nhà họ Nguyễn trước đây nữa.”
Giọng nói già nua của ông lão trôi theo cơn gió lạnh, ý nghĩa sâu xa, nặng trĩu.
“A Dung…” Đột nhiên, ông lão gọi tên quản gia Quân, người bạn đã gắn bó với mình nhiều năm, giọng nói không còn lạnh lùng uy nghiêm như mọi khi mà vô cùng buồn bã.
“A Dung, ngày đó tôi không nên đuổi con bé đi.”
Ngày hôm đó, ông đã dứt khoát đuổi Trần Tử Huyên đi, trong một ngày mưa tầm tã như vậy, ông thật không ngờ...!
“Ông chủ, tất cả chúng ta đều rất đau buồn khi đứa bé không còn nữa.”
Đặc biệt là khi họ nhìn thấy những tấm thiệp mời tiệc mừng đầy tháng, căn phòng trẻ em sặc sỡ và những bộ quần áo trẻ em dễ thương mà đều cảm thấy rất đau lòng.
Quản gia Quân hạ giọng cố gắng an ủi nhưng trong lòng họ cũng biết rằng tất cả mọi sự an ủi chỉ là cái cớ mà thôi.
Đã chết rồi, không bao giờ sống lại được nữa.
“Ít nhất… Ít nhất thì cuộc phẫu thuật của cậu Chi Vũ đã diễn ra tốt đẹp.” Cuối cùng, ông thì thầm nói một câu.
Ít nhất thì cậu Nguyễn Chi Vũ của họ vẫn còn sống, mà Trần Tử Huyên, ngay từ đầu cô đã không thuộc về thế giới của họ, bây giờ chính là lúc cô quay trở lại thuở ban đầu..