Vào ba giờ chiều, Chu Tiểu Duy đang ở nhà họ Bùi rửa bát thì nhận được một cuộc điện thoại.
Là Cố Như Yên gọi tới, bà nói mình gọi điện thoại cho Trần Tử Huyên nhưng không có ai nghe máy.
"Hôm nay Tử Huyên ở nhà một mình, cháu ở bên ngoài ạ." Chu Tiểu Duy nghe bà nói như vậy, trong lòng cũng có chút sốt ruột: “Để cháu gọi điện thoại cho cô ấy thử xem."
"Gần đây trạng thái tinh thần của Tử Huyên cũng không tệ lắm."
Chu Tiểu Duy nói chuyện với bà vài câu, tính ra đã rất nhiều ngày cô ấy không gặp Cố Như Yên, sau đó cô ấy chủ động mở miệng hẹn bà đêm nay đến nhà mình ăn cơm tối, Cố Như Yên vui vẻ đồng ý.
Chu Tiểu Duy cúp điện thoại xong, lập tức gọi điện thoại cho Trần Tử Huyên.
Nhưng đáp lại cô ấy chỉ có tiếng tút tút.
Trong lòng cô ấy trào dâng một cảm giác khẩn trương bất an, cô ấy vội vàng chạy tới nói vài câu với Bùi Hạo Nhiên, sau đó trực tiếp thu dọn đồ chạy về nhà.
Thật ra Trần Tử Huyên ở nhà cũng không xảy ra chuyện gì, cô chỉ đi loanh quanh trong phòng khách tìm thuốc, điện thoại bị cô ném lên kệ tủ ti vi trong phòng khách rồi.
Cô tìm được một lọ thuốc trị chứng trầm cảm mà bệnh viện kê cho cô, trực tiếp mở nắp lấy ra hai viên, không uống nước mà trực tiếp nuốt xuống, vẻ mặt cô lúc uống thuốc cực kỳ máy móc.
Cô không muốn bị bệnh, cũng không muốn khiến người bên cạnh lo lắng.
Cô không thể bị bệnh nữa.
...!Phải nhanh chóng khỏe lại.
Cô lủi vào trong ghế sofa một hồi lâu, ánh mắt mê man nhìn căn nhà trống không, cảm xúc u ám tiêu cực tràn ngập trong lòng, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có chính cô, không biết nên tin tưởng ai.
Màn hình điện thoại di động trên tủ ti vi cứ chớp nháy liên tục, bày tỏ có cuộc điện thoại gọi đến chưa được nhận.
Cô đặt cái bình xuống, đi đến, đang định lướt xem điện thoại, bỗng nhiên lúc này ở cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa.
Cô tưởng là Chu Tiểu Duy hoặc là Đường Duật trở lại, nhưng mà không phải.
Đối phương vừa vào cửa đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “Nghe nói cô chiếm nhà của con gái tôi, nhưng lại không chịu nộp tiền thuê nhà?"
"Nhìn cô kìa, sao lại không biết xấu hổ như vậy hả."
Là một bác gái tầm tuổi 60, mặc váy hoa nhỏ chiffon, trông có vài phần thời thượng, nhưng lớp phấn lót cùng son môi kém chất lượng trên mặt khiến cả người bà ta không ra thể thống gì.
Trần Tử Huyên không biết bà ta, nghĩ một lát cô mới mở miệng: “Mẹ Chu Tiểu Duy?"
"Đến tiếng ‘dì’ cũng không thèm gọi, người như cô, con gái tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô có không lương tâm hả, có phải cô thấy tính tình Tiểu Chu tốt nên vẫn luôn bắt nạt con bé không?"
"Nói với cô ta nhiều thế để làm gì, bảo cô ta nhanh cút đi."
Đằng sau còn có một bóng dáng đi đến, là Mã Tuấn, anh trai Chu Tiểu Duy.
So với lần gặp mặt cuối cùng đó, lúc này cả người Mã Tuấn trông có vẻ có thần khí hơn nhiều, trên người mặc áo T-shirt cao bồi màu đen, đầu nhuộm đủ thứ màu, dáng người mập mạp khỏe mạnh, như do sa vào cuộc sống về đêm quá nhiều, nên cái bụng còn to hơn bà chửa phình ra dưới lớp áo T-shirt, trông không khác gì một tên du côn.
"Này, tôi nói cô đó, cô lập tức cút đi!" Anh ta gào giọng thô to mắng một tiếng.
"Không phải người đàn ông nhà cô rất có tiền à, sao cô lại ăn không ở không chỗ em gái tôi thế..."
Mã Tuấn đánh giá cô một phen, đáy lòng giống như còn có chút cố kỵ, anh ta chần chờ mở miệng: “Hoặc là hiện tại lấy năm vạn tệ ra đây, hoặc là lập tức cút đi.
Đừng tưởng rằng có đàn ông ra mặt thay cô thì tôi sẽ sợ cô, đây là nhà chúng tôi, cô lập tức cút ra ngoài, ra ngoài ngay!"
Nghe bọn họ lạnh lùng quát mắng nổi giận, Trần Tử Huyên lại chẳng buồn nhúc nhích, bình tĩnh nhìn bọn họ.
"Đây là nhà của Chu Tiểu Duy." Cô nói một câu không có cảm xúc gì.
"Đây là nhà của con gái tôi!"
Mẹ Chu cất cao giọng, gào lên, lời nói cũng rất khó nghe: “Nhà của con gái tôi chính là nhà của tôi, hiện tại chúng tôi muốn chuyển vào ở.
Cô không phải chỉ là một người bạn của con gái tôi thôi sao, trông có khác gì đứa con riêng không, mặt dày mày dạn dựa vào nhà chúng tôi.
Hiện tại tôi nói cho cô biết, trong này không có vị trí của cô, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuyển đi đi, đừng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi ở chỗ chúng tôi."
Bốn giờ năm phút chiều, Chu Tiểu Duy và Cố Như Yên trùng hợp gặp nhau dưới lầu tiểu khu, thế là hai người cùng nhau đi vào.
Sau đó vừa mới vào cửa, đã thấy đồ đạc trong nhà bị bới tung.
"Xảy ra chuyện gì vậy, mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Chu Tiểu Duy thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức chạy vội tới, thấy mẹ mình đang chuyển đồ trong phòng cho khách: “Mẹ, mẹ đừng có di chuyển linh tinh, đây là phòng của bạn con."
"Cái gì mà bạn con, có phải con ngớ ngẩn rồi không, nhà cửa ngon lành thế này tự dưng cho bạn con ở không công.” Mẹ Chu quay đầu, đen mặt hùng hổ mắng cô ấy.
"Nơi này của con vốn thừa một gina phòng, bạn con cần, con để cho cô ấy đến ở thì có làm sao?"
"Con đúng là đồ ngu, thừa một gian phòng thì cho người khác thuê, thế thì mỗi tháng sẽ có thêm tiền thuê nhà rồi.
Cả ngày con than nghèo, rốt cuộc có phải con giấu tiền đi đâu rồi không, mỗi tháng chỉ gửi cho mẹ có tí tiền tiêu dùng như thế, sao mẹ lại sinh ra một đứa con bất hiếu như con hả.
Hiện tại là mẹ con quan trọng hay bạn con quan trọng hơn?"
Chu Tiểu Duy tức gần chết, cô ấy thừa biết cái tính nết dã man không hiểu chuyện của bà mẹ nhà mình.
Mà lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cố Như Yên: “Tiểu Chu, Tử Huyên đâu, sao không thấy con bé?"
Cố Như Yên dạo quanh căn nhà một vòng nhưng lại không nhìn thấy Trần Tử Huyên đâu, vì thế bà lập tức có chút nôn nóng: “Có phải Tử Huyên ra ngoài rồi không?"
"Hôm nay cô ấy không hề nói muốn ra ngoài." Chu Tiểu Duy theo bản năng đáp lại một câu, sau đó trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô ấy lập tức hô to với mẹ mình: “Mẹ, bạn con đâu, lúc mẹ đến có thấy cậu ấy đâu không?"
Nét mặt mẹ Chu có chút trốn tránh, hàm hồ nói một câu: “Cô ta đi rồi."
"Mẹ đuổi cậu ấy đi ư?"
"Mẹ đuổi cô ta đi thì làm sao? Đây là nhà của mẹ, để cho cô ta không công chiếm của hời như thế, con ngốc à." Mẹ Chu nói cứ như lẽ đương nhiên.
Chu Tiểu Duy tức đến mức sắc mặt xanh mét: “Sức khỏe cô ấy không tốt, sao mẹ có thể ngang ngược đuổi cô ấy đi như vậy hả, mẹ thật quá đáng!"
Mẹ Chu nghe Chu Tiểu Duy lớn tiếng với mình, bà ta lập tức không vừa ý, mắng một câu.
"Nếu cô ta có bệnh thì nên đến bệnh viện, đừng có dựa vào nhà chúng ta."
"Bà nói cái gì!" Cố Như Yên nghe không nổi nữa: “Chỉ là gần đây thân thể con bé không thoải mái thôi, bà đừng nói chuyện khó nghe như thế."
Lúc này, trong căn nhà tranh chấp ầm ĩ.
"Điện thoại của cô ấy không ai nghe máy..."
"Đều tại cháu, cháu không nên để cho cậu ấy ở nhà một mình." Chu Tiểu Duy lo lắng không ngừng gọi đi gọi lại số điện thoại của Trần Tử Huyên.
Mẹ Chu thấy thái độ khẩn trương của bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy có chút không thích hợp: “Người phụ nữ kia không phải bị bệnh tâm thần chứ, sao con lại đưa một người như thế về nhà hả, nhanh đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần đi."
"Mẹ có thể đừng nói nữa được không!" Chu Tiểu Duy tức giận bùng nổ luôn.
"Thái độ của con là gì thế, mẹ làm nhiều như vậy không phải vì muốn tốt cho con sao, vừa rồi anh con còn tìm thấy trong thùng rác mấy cái gì mà cameras vô tuyến cỡ nhỏ đấy, con nói xem người đàng hoàng sẽ dùng mấy thứ này sao.
Sau này mẹ không cho phép con qua lại với cô ta nữa, cái thứ vớ vẩn gì không đâu."
Chu Tiểu Duy không biết cameras mini mà mẹ mình nói đến là cái gì, nhưng cô ấy lại chú ý tới chiếc bảng trắng vô dụng đã lâu không sờ tới của nhà mình lại bị người ta lấy ra đặt ở trên ghế sofa, ở góc bảng trắng có dấu bút viết.
Là ai lấy ra?
Chữ viết trên bảng trắng đã được xóa sạch sẽ, thật giống như đã từng viết thứ gì đó không muốn để ai biết.
"Cháu liên lạc với Đường Duật, bảo cậu ấy phái người đi xung quanh tìm thử xem." Cố Như Yên không chịu nổi bà mẹ không biết nói lý lẽ của Chu Tiểu Duy, không hề muốn ở lại cùng người này thêm một giây nào nữa, bà đi thẳng ra ngoài.
Chu Tiểu Duy cũng vội vã đuổi theo: “Chúng ta cũng lái xe đi tìm xung quanh đây thử xem."
"Aizz, cháu nói xem con bé có thể đi đâu được, nó bị đuổi ra ngoài, lại không có nơi để đi." Cố Như Yên và cô ấy sóng vai rời đi, lòng nóng như lửa đốt.
Thang máy đang tự động đi xuống, hai người trực tiếp đi đến ga ra.
Chu Tiểu Duy chuẩn bị lấy chìa khóa xe, nhưng động tác trên tay bỗng dừng lại, giọng nói có chút do dự: “Cháu gọi điện thoại cho nhà họ Nguyễn...".