Tại khu vực trung tâm phía Đông thành phố, tầng cao nhất của Tòa nhà Tập đoàn IP&G.
Toà cao ốc sáu mươi tám tầng vô cùng tráng lệ, Lê Hướng Bắc đứng ở trước bức tường kính màu đen đặc biệt này, tựa vào trước kính viễn vọng trên băng ghế mà ngắm nhìn phố thương mại sầm uất dưới chân.
Người tới người lui, nhìn thấy những cái đầu của họ giống như những con kiến vậy.
Trong văn phòng làm việc rộng rãi của Chủ tịch, hai người đối diện đang nói về dự án của bạc tỷ.
Lê Hướng Bắc buông kính viễn vọng rồi quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ, từ trước đến nay tư bản không hề có sự công bằng, có đôi khi mạng người lại rẻ mạt thấp hèn giống như một con kiến vậy.
“Những dự án này đều sắp được công bố à?” Lê Hướng Bắc tò mò bước tới.
“Chi Vũ đã ký vào các văn bản ủy quyền và một số mẫu đã được vận chuyển bằng máy bay đến từ Thung lũng Silicon vào tuần trước.
Tôi cũng đã tìm được nguyên liệu và nhà máy phù hợp ở trong nước, đang chuẩn bị sản xuất lô hàng đầu tiên.
Tháng sau tôi sẽ tham dự Hội nghị Trí tuệ nhân tạo mới ở New York.”
Lê Hướng Bắc phấn khích vỗ vai Bùi Hạo Nhiên, trên mặt nở nụ cười xấu xa: “Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng tăng thêm cổ phiếu của IP&G.” Khi sản phẩm mới được công bố, nhất định giá cổ phiếu sẽ tăng mạnh.
“Không bao gồm công nghệ nano và máy tính lượng tử.
Hàng triển lãm chủ yếu là một quản gia robot AI chuyên phục vụ những người bình thường.” Nhìn thấy sự phấn khích của anh ta, Bùi Hạo Nhiên không thể không đả kích.
Lê Hướng Bắc không để ý đến mà chỉ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Chi Vũ đang xem lại tài liệu trước bàn làm việc, vẫn nở nụ cười không đứng đắn như trước: “Chi Vũ, cho dù như thế nào thì cậu cũng không để tôi bị lỗ đâu nhỉ.”
Từ khi Nguyễn Chi Vũ trở về sau cuộc phẫu thuật ở Seattle, anh càng trở nên lạnh lùng hơn trước, rất khó để suy đoán.
Nguyễn Chi Vũ không nhìn lên mà lại bất ngờ mở miệng nói một câu chế nhạo: “Nếu thua sạch thì cậu sẽ ngoan ngoãn quay về nhà họ Lê.”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười đầy xấu xa, Lê Hướng Bắc là một người kỳ quặc, sống chết không chịu giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình, mỗi lần họ gặp bác Lê ở hội nghị thương mại là đều nghe thấy ông ta chửi mắng Lê Hướng Bắc là đồ bất hiếu.
Lê Hướng Bắc thở dài: “Mẹ tôi suốt ngày bắt tôi phải cưới vợ, tôi chẳng dám về.”
“Cậu quen nhiều bạn gái như vậy có bao giờ xảy ra tai nạn chết người đâu, cứ làm cho có con rồi kết hôn, cả nhà đều vui vẻ.” Sau đó Bùi Hạo Nhiên bèn tỏ rõ bản tính đen tối này.
Lê Hướng Bắc mặc kệ, lập tức tỏ rõ thái độ nói: “Tôi cũng rất giữ vững khí tiết, không phải ai tôi cũng đụng vào, hơn nữa cho dù mang thai ngoài ý muốn thì chẳng lẽ nhất định phải cưới về à?”
Nói tới đây, sắc mặt của Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên trông hơi kỳ lạ, họ đều biết rằng trước đây Nguyễn Chi Vũ cưới Trần Tử Huyên là vì cô đã mang thai.
Trên thực tế, theo phương thức xử lý phổ biến trong giới của bọn họ thì cứ cho đối phương một khoản tiền rồi xoá sạch đứa nhỏ cho đỡ phiền phức hoặc cũng có thể để đứa nhỏ sinh ra rồi sau đó đuổi người phụ nữ ấy đi.
Lê Hướng Bắc biết mối quan hệ giữa Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên gần đây rất căng thẳng, anh ta còn cảm nhận được Nguyễn Chi Vũ không vui khi nghe đến chuyện liên quan đến Trần Tử Huyên, nên anh ta và Bùi Hạo Nhiên cũng biết điều mà cố gắng không nhắc đến trước mặt anh.
Cậu chủ Lê nghi ngờ nhìn người đàn ông đối diện một lúc rồi mới cẩn thận hỏi: “Chi Vũ, hiện giờ cậu không thể nhớ nổi Trần Tử Huyên nữa à?”
Bùi Hạo Nhiên cũng hơi quan tâm nên liếc mắt nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy bàn tay cầm cây bút quý giá của người đàn ông ngồi trước bàn làm việc hơi do dự một lúc, anh ngẩng đầu nhìn họ, nhếch đôi môi mỏng định nói điều gì đó thì điện thoại nội bộ trên bàn phát ra tiếng hai tiếng bíp.
Giọng của thư ký trưởng từ bên ngoài truyền đến: “Chủ tịch, giám đốc Hạ tới rồi.”
Hạ Vân Lệ đến đây là vì công việc, cô ta vốn là trưởng phòng nhân sự, tháng trước vừa được thăng chức lên vị trí giám đốc sản phẩm.
Nguyễn Chi Vũ đã cho cô ta tham gia vào dự án bí mật về trí tuệ nhân tạo của tập đoàn, giờ quyền lực của Hạ Vân Lệ lại càng lớn mạnh hơn.
Vẻ mặt của Lê Hướng Bắc rất khó coi, anh ta còn nhớ ba tháng trước Nguyễn Chi Vũ đã nói rằng sẽ điều chuyển Hạ Vân Lệ đến Paris để Trần Tử Huyên khỏi phải ghen tuông vớ vẩn… Chậc chậc, đúng là người tính không bằng trời tính.
“Để cô ấy vào.” Giọng của Nguyễn Chi Vũ rất bình thản khi nói với điện thoại nội bộ.
Tác phong của Hạ Vân Lệ luôn là người giàu kinh nghiệm, khi cô ta đẩy cửa bước vào, vừa thấy có cả Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên đều ở đó thì khẽ mỉm cười chào họ.
“Hai người đều có mặt ở đây thì quá tốt rồi, áp lực của dự án mới này khá cao, đây là lần đầu tiên tập đoàn công bố nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực AI nên chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý.
Lần này tôi thực sự cần sự giúp đỡ của hai người.”
“Không phải việc của tôi.” Lê Hướng Bắc tỏ rõ thái độ không quan tâm đến cô ta.
Hạ Vân Lệ vẫn tươi cười: “Hạo Nhiên đã kiểm soát chất lượng sản xuất sản phẩm mới, nhưng về phương diện quảng bá, tôi muốn anh giúp tôi tìm một người đại diện thích hợp.”
Ai mà không biết công ty giải trí của cậu chủ Lê có số lượng nghệ sĩ ký hợp đồng rất đông đảo, mạng lưới quan hệ rộng khắp nên tìm anh ta để thực hiện việc quảng bá sẽ hiệu quả hơn.
Lê Hướng Bắc không hài lòng lắm và miễn cưỡng nói: “Gần đây tôi hơi bận.”
“Lê Hướng Bắc, cậu có gì để bận chứ? Bận đổi bạn gái mới hay tìm cho mẹ cậu một người con dâu để đưa về nhà đây?”
Bùi Hạo Nhiên vừa mở miệng đã mắng anh ta, nhìn vẻ mặt thối tha của Lê Hướng Bắc thì anh ta cũng biết Lê Hướng Bắc là một kẻ cứng rắn hơn so với Trần Tử Huyên, làm việc với Hạ Vân Lệ có lẽ sẽ rất khó chịu.
Lần này, việc quảng bá cho dự án thì tìm Lê Hướng Bắc là tốt nhất, hơn nữa Nguyễn Chi Vũ đã mở miệng nên có cho anh ta mười lá gan cũng không dám từ chối.
Nghĩ đến điều này, Bùi Hạo Nhiên cảm thấy hả hê khi khi người khác gặp hoạ: “Chúng ta cần quay một đoạn quảng cáo dài năm mươi giây tại triển lãm New York vào tháng tới.
Người phát ngôn phải thông thạo tiếng Anh, khí chất cũng phải phù hợp với sản phẩm.
Bên phía Âu Mỹ luôn rất quan tâm đến tính thẩm mỹ của quảng cáo, lần này thật sự làm phiền cậu chủ Lê rồi.”
Lê Hướng Bắc sa sầm sắc mặt, anh ta thực sự cảm thấy mình đã kết bạn nhầm rồi.
Hạ Vân Lệ trò chuyện với Bùi Hạo Nhiên về chi tiết tính năng của sản phẩm.
Lê Hướng Bắc biết mình chạy trời không khỏi nắng nên đành phải ngồi nghe họ nói về định vị sản phẩm với vẻ mặt vô cảm, thỉnh thoảng chen vào một câu: “Rõ ràng muốn phát triển sản phẩm lớn mạnh, cứ đăng tuyển chọn rộng khắp để tìm một người đại diện đi.”
Dường như Nguyễn Chi Vũ không hứng thú lắm với dự án mới của công ty, anh đặt những tài liệu đã xem xét và ký tên sang một bên, đứng dậy và đi đến bức tường kính ở phía đông.
Đây là một tòa nhà thương mại sáu mươi tám tầng với kính thiên văn công suất lớn.
Thường thì anh chẳng có lòng dạ thảnh thơi nào mà đi chơi đùa mấy thứ này, bỗng nhiên, anh cũng giống như Lê Hướng Bắc, cảm thấy buồn tẻ mà ghé sát vào kính viễn vọng rồi hơi chuyển hướng đến tiểu khu cách đó hai ki lô mét.
Bùi Hạo Nhiên quay lại nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và suy tư.
“Về phương diện quảng bá, cứ quyết định đăng tuyển chọn rộng rãi để tìm người đại diện vậy.”
Đám người Hạ Vân Lệ quyết định một vài tình tiết rồi trò chuyện một lúc thì đã gần đến giờ ăn trưa.
Ban đầu, cô ta định đề nghị mọi người đi ăn với nhau nhưng Lê Hướng Bắc có vẻ bực bội nói muốn ở cùng bạn gái nên đã đi trước rồi.
Buổi chiều, Bùi Hạo Nhiên sẽ cùng đoàn thể đến nhà máy để tận mắt xem vật liệu mới nên cũng đã đi trước, chỉ còn lại Nguyễn Chi Vũ.
Hạ Vân Lệ vẫn chưa lên tiếng, anh đã trả lời: “Tôi không đói.”
“Cậu đường đường là tổng thanh tra Hạ mà muốn tìm một người ăn cơm cũng không có ai là sao? Cậu nói đùa với tớ đó à? Hiện giờ những người trong IP&G đó nịnh bợ cậu còn không kịp nữa là.”
Cuối cùng, Hạ Vân Lệ đã gọi điện cho người bạn thân nhất của cô ta là Quan Lôi để đi ăn trưa.
Hai người ngồi đối diện với nhau trong một nhà hàng món Trung Quốc nổi tiếng, các món ăn đã được đặt trước nên phục vụ nhanh chóng bưng lên.
Các món ăn đều rất thanh đạm, món chính là món cháo củ sen.
“Đây là cái gì thế, cháo an thần dưỡng dạ dày à.” Quan Lôi nhìn món ăn trên bàn này không hợp khẩu vị của cô ta.
“Cậu đúng là chẳng hiểu tớ, sao lại gọi mấy món này thế…”
Hạ Vân Lệ nhìn bạn thân của mình rồi cười tự giễu: “Tớ đã gọi điện trước đặt chỗ trước, cậu chủ Nguyễn không đến nên đành phải gọi cậu đến phụ ăn giùm.
Tớ và giám đốc chỗ này có quen biết nên nếu đến một mình bị hỏi sẽ rất xấu hổ.”
Nghe vậy, Quan Lôi nhướng mày: “Thì ra là cháo mà cậu chủ Nguyễn muốn ăn.”
“Dạo này anh ấy hơi cáu gắt, tối về ngủ không ngon giấc, lúc bận việc của công ty cũng quên cả ăn uống.
Tớ sợ bệnh cũ của anh ấy không tốt, bệnh bao tử lại tái phát.”
Quan Lôi sững sờ một hồi khi nghe đến bệnh đau bao tử, thật ra bệnh đau bao tử của Bùi Hạo Nhiên còn nghiêm trọng hơn, mỗi khi phát bệnh, cả khuôn mặt đều tái xanh.
Nghĩ đến người chồng trước nên sắc mặt Quan Lôi hơi khó coi, cô ta liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện bèn nói đùa: “Tiểu Lệ, cậu đúng là nàng dâu trong nhị thập tứ hiếu.”
“Người ta không thích.”
Hạ Vân Lệ múc một bát cháo và uống một cách từ tốn.
“Nghe nói con của Trần Tử Huyên kia đã chết rồi hả?” Quan Lôi chợt hỏi.
Bàn tay đang cầm thìa của Hạ Vân Lệ dừng lại, vẻ mặt hơi kỳ quái, đột nhiên im bặt.
Quan Lôi nghĩ cô ta đang lo lắng bèn nói: “Nếu đứa nhỏ đã chết, vậy Trần Tử Huyên không còn là mối đe dọa với cậu nữa, bọn họ chỉ còn thiếu mỗi bản thỏa thuận ly hôn nữa mà thôi.
Tính tình của Nguyễn Chi Vũ trước giờ đều lạnh lùng, cậu lại ở bên cạnh anh ta, cuối cùng người thắng sẽ là cậu thôi, yên tâm đi.”
“Cậu chủ nhà họ Nguyễn đúng là cao tới mức không thể với tới được.”
Hạ Vân Lệ mỉm cười một cách bất lực, cô ta đã trả giá như vậy, anh thật sự không hề cảm động ư?
Kể từ sau khi ly hôn, Quan Lôi cũng không hề đi tìm bất cứ người đàn ông nào, dường như cô ta đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô ta nhìn người bạn thân của mình, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: “Thật ra hôn nhân không phải là chuyện chỉ có hai người.”
“Đàn ông có tiền và quyền lực sẽ có thể tìm được phụ nữ trẻ đẹp hơn.
Nhan sắc rồi sẽ già đi, tình yêu là điều khó tin tưởng nhất.
Nhưng nếu cậu có thể gắn bó hơn với người nhà của anh ta thì anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ cậu.
Nhìn cậu bây giờ đã được Giang Hoa Nhân mời ở lại trong nhà họ Nguyễn, lại thân thiết với Giang Chi Nghiên, ông cụ Nguyễn cũng đã đồng ý tiếp nhận cậu, một ngày nào đó cậu có thể lên giường với anh ta, có thể sinh con là coi như chắc chắn rồi.”
“Với tình hình của nhà họ Nguyễn, không cần phải kết hôn thương mại.
Ngoài cậu ra, người phụ nữ bên cạnh Nguyễn Chi Vũ còn có ai nào?”
Hạ Vân Lệ nhìn Quan Lôi với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cười nói: “Đã lâu không gặp, cậu đã trở nên chín chắn từ khi nào vậy?”
“Trước đây cứ suy nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt nên có nhiều chuyện không hiểu, giờ đã nhìn thấu rồi.”
Quan Lôi nhớ ra mấy chuyện khiến cô ta khó chịu bèn lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu rồi hút một hơi.
“Cậu có hối hận khi ly hôn với Bùi Hạo Nhiên không?”
Hạ Vân Lệ nhìn Quan Lôi, trong lòng hơi khó hiểu.
“Cậu nói ghét bỏ Bùi Hạo Nhiên vì anh ta không có bản lĩnh gì, nhưng cả hai ta đều biết nhà họ Bùi là một nhà có dòng dõi Nho học, không cùng xuất phát điểm với nhà họ Nguyễn.
Vốn dĩ Bùi Hạo Nhiên đã rất xuất sắc rồi, sau đó cậu lại ngoại tình với đàn ông khác, còn nói bản thân đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Giờ thì hay rồi, đã ly hôn mà cậu còn chia tay với tình yêu đích thực kia của cậu luôn, rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Hạ Vân Lệ cảm thấy Quan Lôi đã hối hận nên hạ giọng nói: “Tớ thấy Bùi Hạo Nhiên rất tốt với cậu, nếu không anh ta đã không bao dung lỗi lầm của cậu hết lần này đến lần khác, rồi lại còn sinh ra Bùi Ức nữa.
Dù sao thì cậu cũng là mẹ của đứa nhỏ, nếu thật sự cậu hối hận thì tớ có thể thử một lần…”
“Đừng nhắc đến anh ta nữa.”
Quan Lôi vội vàng nói, như là chạm tới điều gì đó, cô ta tức giận rít một hơi thuốc rồi nhả ra một làn khói.
“Ngay từ đầu tớ không nên sinh đứa nhỏ ra.”
Hạ Vân Lệ thấy cô ta phản ứng mạnh như thế thì cũng thông minh không nhắc đến chuyện này nữa.
Sắc mặt của Quan Lôi thật hung ác nham hiểm đến mức khó coi.
“Mẹ cháu không thích cháu.” Lúc này, trong căn hộ 402 của Trần Tử Huyên, cô và cậu bé năm, sáu tuổi đang ngồi trước chiếc ghế sô pha nhỏ, dường như Bùi Ức rất muốn nói những lời từ tận đáy lòng với Trần Tử Huyên.
“Bà ấy không cần cháu.” Cậu nhóc cúi đầu ngồi trên sô pha, hai cái chân ngắn đung đưa, giọng nói trẻ con trầm thấp, ủ rũ chán nản.
Trần Tử Huyên nhìn cậu bé hồi lâu, từ trước đến giờ cô chẳng biết cách an ủi người khác nên vẫn chưa nói gì cả.
Chu Tiểu Duy đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp, nghe thấy tên nhóc nói chuyện với tâm trạng phức tạp thì cố ý cao giọng thúc giục: “Đã đến giờ ăn cơm rồi, mau tới phụ bưng chén đĩa đi nào.”
Khả năng hồi phục của Bùi Ức rất mạnh, vì vậy cậu bé lập tức chạy khỏi ghế sô pha lao vào bếp, khuôn mặt bánh bao còn tỏ vẻ chê bai: “Sao mà chậm chạp thế, dì Nguyễn đã đói lắm rồi đấy.”
“Hôm nay thứ bảy, bà đây không phải người giúp việc của cậu, ngoan ngoãn cho tôi đi.”
Chu Tiểu Duy trợn mắt liếc nhìn cậu bé, thằng quỷ sứ này, hễ mở miệng là gọi Trần Tử Huyên bằng dì Nguyễn.
Nếu biết sớm cậu bé vẫn luôn sùng bái Nguyễn Chi Vũ như thế… thì ra cái bụng xấu xa này cũng biết nịnh bợ lắm.
Thứ bảy tuần này, Chu Tiểu Duy đưa Bùi Ức đến chen chúc trong căn hộ 402 bị ma ám này ở một ngày, sau khi ăn cơm chiều xong thì họ đã rời khỏi đó.
“Không ngờ Trần Tử Huyên cậu lại có duyên với trẻ con đến thế.” Cảm giác tên nhóc đó rất thích chơi với cô.
Trần Tử Huyên nói: “Cậu bé thích cậu.”
Chu Tiểu Duy rất căm phẫn nói: “Nó vốn có bản tính xấu được di truyền từ ba nó, cái này gọi là bắt nạt người tốt và sợ hãi cái ác.” Trong khi nói, cô ấy nhận thấy Trần Tử Huyên hơi sa sút tinh thần nên quan tâm hỏi han: “Nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Trần Tử Huyên cố nặn ra một nụ cười với cô ấy: “Chỉ đang nghĩ thì ra khi đứa bé biết mẹ không cần mình sẽ rất đau lòng.”.