Không khí bên trong phòng bệnh có chút áp lực.
Bùi Hạo Nhiên cũng không muốn ầm ĩ với cô ấy, vốn dĩ đang rất vui vẻ cùng ở nghỉ phép ở thành phố Thành phố C, kết quả người phụ nữ này nói phải giúp đỡ Trần Tử Huyên, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không cần.
Đến khi anh ta nhận được tin, sợ tới mức tim đập loạn cả lên.
Chu Tiểu Duy gặp bất trắc, Trần Tử Huyên lại bình an vô sự.
Rõ ràng thân thủ của Trần Tử Huyên rất tốt, phản ứng nhanh, hơn nữa nguồn gốc tai họa cũng là Trần Tử Huyên rước lấy, dựa vào cái gì người phải vào viện lại là Chu Tiểu Duy? Anh ta cảm thấy không đáng thay cho cô, người phụ nữ này đúng là nực cười, ngược lại còn tức giận với anh ta.
Bùi Hạo Nhiên đi đến ban công nhỏ bên ngoài phòng bệnh, liền nhìn thấy hình bóng gầy kia, tâm tình Chu Tiểu Duy cũng trở nên phức tạp.
Thực ra từ đáy lòng cô ấy cũng cảm thấy rất cảm động, không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi cô ấy tỉnh lại, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy lại có thể là anh ta.
Cô ấy cảm thấy cô ấy và anh ta chính là có chút không sao nói rõ được, sau đó lại xảy ra tranh cãi, giống như là một trò đùa, cô ấy thậm chí không dám nói chuyện này với Trần Tử Huyên, chuyện này đúng là mất mặt.
Vốn dĩ anh ta thật sự lo lắng cho mình, hiện tại tâm tình Chu Tiểu Duy có chút vui mừng, nhưng lại buồn bực.
“Đưa điện thoại của anh cho em mượn, em muốn gọi điện cho Trần Tử Huyên, nếu không cô ấy sẽ lo lắng cho em.” Bùi Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, ánh mắt nóng rực nhìn cô ấy chằm chằm.
Anh ta dương dương tự đắc nhướng mày, chính là anh ta sẽ không đưa điện thoại cho em, em có thể làm gì được.
Chu Tiểu Duy cũng đã rất quen thuộc với tính cách phúc hắc của người trước mặt này, tức giận mà bổ sung một câu: “Anh đúng là phiền phức hơn Bùi Ức, thằng bé cũng không lừa người như vậy.”
“Anh phiền phức?”
Bùi Hạo Nhiên đột nhiên cao giọng, nhưng trong đó không hề có một chút tức giận nào, cố ý dọa cô ấy, bước những bước thật lớn cũng cố tình phát ra tiếng động, từng bước đến gần cô.
Chu Tiểu Duy lui lại dựa vào bàn ở đầu giường, giống như con thú nhỏ đang sợ hãi, cả người lập tức trở nên cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt đang càng ngày càng tiến lại gần.
Bùi Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô liền muốn bật cười.
Chính là bởi vì cô ấy quá nhát gan, thế mà lại có thể can đảm dùng thân mình cứu bạn, càng nghĩ càng khiến bản thân cảm thấy buồn bực.
“Nếu như lúc ấy Trần Tử Huyên phát hiện tình huống không bình thường, cô ấy cũng sẽ đẩy em ra, em biết cô ấy nhất định sẽ làm như vậy.” Vẻ mặt Chu Tiểu Duy có chút không được tự nhiên, nói ra một vài lời trong lòng: “Trước kia Trần Tử Huyên đã giúp em rất nhiều lần, dường như đã trở thành bản năng của cô ấy.
Em cũng là bị nhiễm từ cô ấy, học theo cô ấy.”
Giọng Chu Tiểu Duy càng nói càng thấp, có chút xấu hổ: “Bùi Hạo Nhiên, thật sự khi em ở cùng Trần Tử Huyên cho tới nay, bản thân cảm thấy lòng dạ càng trở nên hẹp hòi, càng trở nên ích kỷ.
Lúc nào cũng đòi hỏi cô ấy đối tốt với mình, sau đó em mới có thể chủ động mà đối tốt với cô ấy.”
Đối với những lời này của cô ấy, Bùi Hạo Nhiên cảm thấy đúng là không ngờ, cố ý trêu chọc một câu: “A, sao anh lại cảm thấy cô Trần không vĩ đại như vậy nhỉ.”
“Rất nhiều người trở nên vĩ đại, chỉ là vì để cho người khác thấy mình vĩ đại.” Tiểu Chu nhìn anh ta, vẻ mặt cũng thêm vài phần nghiêm túc: “Em không giống những người khác, được sống nhưng thực sự không cảm thấy an toàn, luôn chú ý người khác đối đãi đối đãi với mình như thế nào.”
Loài người chính là động vật thích bắt chước, cho nên từ khi sinh ra bọn họ đã rất để ý tới việc người khác đối đãi với mình ra sao.
“Trước kia em không ngừng tự hỏi rốt cuộc môi trường như thế nào mới có thể hình thành nên một Trần Tử Huyên có tính cách như bây giờ, cô ấy giống như là sống cho chính mình.
Hơn nữa những người khác cũng đều rất thích cô ấy, em vẫn luôn ngưỡng mộ cô ấy, nhưng không phải là ghen tị, cảm thấy được ở cùng với Trần Tử Huyên đúng là rất thú vị, rất vui vẻ.
Không phải trùng hợp mà Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc lại thích cô ấy như vậy.”
Cuộc sống nhàm chán, công việc nặng nề cứ tiếp diễn từ ngày này sang ngày khác.
Khi mệt mỏi có một người bên cạnh khiến bạn trở nên vui vẻ, dường như cuộc sống tẻ nhạt cuối cùng cũng tìm được một lối thoát.
Vẻ mặt Bùi Hạo Nhiên có chút suy nghĩ sâu xa, người kia chính là người phụ nữ mà Nguyễn Chi Vũ coi trọng.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh ta cố tình nghiêm mặt: “Chu Tiểu Duy, em có thể nói chuyện rõ ràng như vậy, lại còn giảng giải một đống đạo lý, xem ra ngày mai em có thể xuất viện rồi.”
Chu Tiểu Duy giận tím mặt, khẩn trương nói: “Mau đưa điện thoại cho em.”
Cuối cùng Bùi Hạo Nhiên đành phải thỏa hiệp, bèn đưa điện thoại di động cho cô.
Nhìn thấy cô ấy lo lắng nhanh chóng gọi điện cho bạn thân, thấy người phụ nữ này tinh thần tràn đầy như vậy, xem ra trước đó anh ta lo lắng hơi nhiều.
Tai nạn giao thông lần này, trên thực tế Chu Tiểu Duy không bị tổn thương gì, lúc ấy chỉ là bị dọa sợ liền ngất đi thôi.
Ngày hôm sau cô ấy có thể xuất viện.
Trần Tử Huyên nhận được điện thoại của Chu Tiểu Duy, biết thân thể cô ấy đã không có gì đáng ngại, nhưng mà ngày cô ấy xuất viện cô không thể đến được.
“Cô bảo tôi đến bệnh viện đón cô ta, vậy còn cô?”
Lê Hướng Bắc bị cô sai như cu li, cảm giác được biểu hiện của cô có chút kỳ quái, lúc sau hỏi lại mới biết, cô và Chu Tiểu Duy thiếu chút nữa gây ra chuyện.
Lập tức anh ta trở nên kích động: “Sao không nói cho tôi biết?” Tin tức của anh ta ở thành phố Thành phố C cũng không nhanh nhạy lắm.
“Cô thế nào rồi?”
Bản chất của con người chính là luôn đứng về một phía, khi Lê Hướng Bắc biết Trần Tử Huyên gặp chuyện, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là liệu cô có bị thương không.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên trở nên rầu rỉ: “Không hề bị thương chỗ nào.”
Chính bởi vì cô không có việc gì nên càng khiến cô cảm thấy khó chịu, đều là cô gây phiền phức cho Chu Tiểu Duy.
Chuyện sau đó như thế nào Lê Hướng Bắc cũng biết một chút, Trương Thiến Thiến lái xe đụng vào hai người, nhưng anh ta cũng biết rõ là Trần Tử Huyên là nguyên nhân gây họa, Chu Tiểu Duy cũng chỉ là người bị đen đủi.
Chẳng trách cô trở nên yên tĩnh như vậy.
Nhưng Lê Hướng Bắc cũng không an ủi cô, dù sao người này đâu có suy nghĩ gì nhiều, an ủi cũng vô dụng.
“Vừa rồi tôi tới bệnh viện thăm Chu Tiểu Duy, tinh thần cô ấy cũng đã ổn định, hơn nữa Bùi Hạo Nhiên cũng ở đó.” Nói tới đây, Lê Hướng Bắc cũng có chút nghi ngờ, anh ta biết bọn họ có gì đó mơ hồ, nhưng phát triển đến đâu thì không rõ lắm: “Cuối cùng Chu Tiểu Duy và Bùi Hạo Nhiên cũng không tách rời nhau.”
“Ừ.”
Cô thật bình thản đáp lại một tiếng.
Trần Tử Huyên cũng không rõ Bùi Hạo Nhiên với Chu Tiểu Duy rốt cuộc có gian tình gì, nhưng xem ra ngày đó Bùi Hạo Nhiên đã để ý tới cô ấy.
Ở bên cạnh Bùi Hạo Nhiên hẳn là sẽ không có chuyện gì, ít nhất là cũng an toàn hơn khi ở cùng với cô.
Nghĩ đến đây, cô lập tức trở nên ủ rũ.
Cô thì thào tự nói: “Ngày mai mình sẽ quay về thành phố A.”
Sáng hôm nay, cha cô Trần Võ Quyền cũng xuất viện, thành phố Thành phố C cũng đã không có việc gì.
Trần Tử Huyên bỗng nhiên cảm thấy bản thân muốn trở về căn hộ nhỏ 402 khiến cô cảm thấy thân thuộc kia..