Giọng nói của con trẻ quá ngây thơ, chính vì thế Trần Tử Huyên khi nghe thấy càng xúc động: “Dì không nói không cần bọn họ.”
Bùi Ức mới 6 tuổi nhưng đã sớm nhạy cảm và hiểu chuyện, điều này có lẽ là do ảnh hưởng từ mẹ.
Quan Lôi sau khi sinh cậu ra đã luôn không thích Bùi Ức.
Mặc dù chỉ là đứa trẻ, nhưng cậu biết mẹ không cần cậu.
“Khi cháu nhìn thấy hai em, cháu đã nghĩ, nếu dì không cần họ, họ sẽ rất buồn.
Dì không cần họ sao?”
Trần Tử Huyên luôn sợ bầu không khí ủy mị thế này, vội vàng bật TV lên.
“Dì thích xem chương trình thế giới động vật.
Cá voi lớn, cá sấu, trăn, báo, cả cú nữa.
Tất cả đều rất thú vị.”
Vừa xem TV, Trần Tử Huyên ung dung chia sẻ suy nghĩ của mình với một cậu bé sáu tuổi: “Nhưng dì lại rất ghét sư tử.
Đám sư tử đực là một lũ lười biếng, còn sư tử cái phải đi săn.
Đúng là đồ tra nam mà.”
Bùi Ức liếc mắt nhìn cô, và cậu phát hiện ra dì Nguyễn đang nghiêm túc bình luận, khi nhìn vào chương trình thế giới động vật, đôi mắt cô sáng lên.
Bùi Ức không xem nhiều phim tài liệu, nên cậu cho rằng dì Nguyễn nói gì cũng đúng: “Cháu cũng ghét sư tử đực.”
Bão tuyết bên ngoài vẫn đang hoành hành, căn phòng nhỏ được bật đèn êm dịu, hai người ngồi trên giường xem phim tài liệu, bầu không khí cực kỳ ấm áp.
Trong thế giới thông tin như hiện nay, mọi người luôn bận rộn với công việc, thế nên việc đặt điện thoại xuống và trò chuyện với nhau thế này thật hiếm thấy.
“Đã lâu không có ai cùng dì xem cái này, Tiểu Duy nói là rất nhàm chán.”
Bùi Ức ngẩng mặt lên nhìn cô, ngây thơ hỏi: “Chú Nguyễn không xem sao ạ?” Trần Tử Huyên vẫn nhìn chằm chằm vào con cá sấu khổng lồ trên màn hình lớn, không chút biểu cảm, lắc đầu.
Bùi Ức cũng biết chú Nguyễn quyền lực như vậy, hẳn là người rất bận rộn.
Trần Tử Huyên vô thức nhìn vào Weibo, cô nghĩ đến Đường Duật, khi còn bé, không ai ngoài Đường Duật ngồi gần cô như vậy.
“Người đẹp ngủ trong rừng là ai vậy ạ?”
Bùi Ức nhiều chuyện, lại gần xem, thấy một tên tài khoản Weibo, nên tò mò hỏi.
“Tiểu Trụ Tử.” Trần Tử Huyên nói thẳng tên anh ta, đồng thời gửi một tin nhắn cho tài khoản “Người đẹp ngủ trong từng: [Tiểu Trụ Tử, chú của cậu đang đi tìm cậu đấy, cậu đã đi đâu vậy?]
Mặc dù Bùi Ức còn nhỏ nhưng cậu không lạ những ứng dụng di động này, cậu ngầm đoán dì Nguyễn và người này rất thân thiết.
“Người này có hay xen phim tài liệu với dì không?” Bùi Ức tò mò hỏi.
“Có, khi dì còn bé.”
Thực ra đó là ép buộc, Đường Duật không dám phản kháng.
“Vậy đó có phải là con trai không?” Bùi Ức lại hỏi tiếp.
“Phải.”
“Bây giờ lớn rồi, chú ấy vẫn sẽ xem cùng dì chứ?” Vẻ mặt Bùi Ức bỗng nghiêm túc.
Trần Tử Huyên suy nghĩ một lúc, rồi khẳng định: “Có.”
Đột nhiên bên ngoài có tiếng nổ lớn.
Trần Tử Huyên ngay lập tức rời khỏi giường, chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bùi Ức cũng lo lắng đi theo cô.
Trong màn đêm đen kịt của Thụy Sĩ, không sao không trăng, cách 100 mét từ lối vào khách sạn, có bốn bức tượng thiên nga bằng băng được điêu khắc tinh xảo, xung quanh là ánh đèn nhiều màu.
Bốn bức tượng càng trở nên tao nhã, như tỏa ra hào quang.
Bởi vì Trần Tử Huyên sống ở tầng cao, nên không rõ lắm tình hình gió và tuyết bên ngoài.
Nhưng với ánh sáng màu yếu ớt, cô mơ hồ đoán bảng hiệu quảng cáo đã bị gió và tuyết thổi trúng con thiên nga điêu khắc bằng băng, một trong bốn chiếc cổ dài đã gãy.
Điều nãy có nghĩa là tuyết và gió bên ngoài khắc nghiệt hơn cô nghĩ.
Ngay cả tấm biển được cố định cũng có thể bị thổi bay phũ phàng như vậy, nếu đụng phải ai đó, chắc chắn người ấy sẽ bị thương nặng.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên trở nên căng thẳng, mặc dù bây giờ cô đang ở trong khách sạn có lò sưởi, bên ngoài là gió tuyết gào thét, nhưng khi cô đưa tay chạm vào cửa sổ thủy tinh, lập tức lạnh thấu xương.
Thời tiết xấu hơn hẳn so với ban ngày, cô lo lắng không biết liệu có thể rời đi được không.
Sáu giờ tối tại nhà họ Nguyễn.
Theo quy định của nhà họ Nguyễn, các thành viên dù bận rộn đến mấy, cũng phải cùng nhau ăn tối.
Nguyễn Chi Vũ đang ăn một phần mì spaghetti, hai tay trái phải chậm rãi dùng dao nĩa, không biết đang suy nghĩ gì, lơ đãng liền bị dao cứa vào ngón tay.
Quản gia thấy ngón tay anh rỉ máu, liền gọi người mang đến một ít băng và thuốc khử trùng.
“Thật vô dụng.”
Ông cụ Nguyễn trừng mắt, hét lên một cách khó hiểu.
Dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ, có vài giọt máu chảy ra thôi.
Nguyễn Chi Vũ chẳng bận tâm, chỉ bỏ dao nĩa xuống, đứng dậy rồi rời bàn.
Người quản gia rất lo lắng, bảo anh ít nhất phải dùng giấy ướt tiệt trùng, rửa sạch vết thương nhỏ trên tay.
Nguyễn Chi Vũ luôn bao dung với người thực sự quan tâm đến anh, vì vậy anh đáp sẽ tự xử lý, rồi nhận lấy khăn giấy.
Nhưng mẹ của anh, Giang Hoa Nhân, vẫn ngồi trên bàn ăn, thậm chí không buồn nhìn anh, vẫn cư xử nghiêm trang, lạnh lùng, lặng lẽ tiếp tục ăn cơm.
Tuy nhiên, Nguyễn Chi Vũ nhìn vết máu đỏ in trên khăn giấy ướt màu trắng, không hiểu sao cảm thấy có chút bất an, anh cau mày suy nghĩ.
“Anh à.” Nguyễn Chi Nghiên rụt rè, dù không nói nhiều, nhưng cô ấy rất quan tâm anh.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Anh định thần lại và nhìn Nguyễn Chi Nghiên ở bàn ăn, kiên nhẫn đáp lại cô em gái hướng nội.
Nguyễn Chi Vũ định đến phòng làm việc, dù anh không có ý định xử lý công việc mấy ngày nay.
“Nếu nhớ người ta thì phải biết chủ động nói lời xin lỗi.”
Ông cụ Nguyễn giận dữ mắng mỏ: “Cả ngày như thằng ngốc, không làm được chuyện gì ra hồn, có gì thì đi tìm mà nói.
Còn hơn đợi người ta đi du lịch nước ngoài, gặp anh nào đẹp trai rồi quên luôn anh là thằng nào.
Lúc đấy thì lại hay!”
Ông cụ nói xong, cả bàn ăn đều yên lặng, quản gia cùng những người hầu khác đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Nguyễn Chi Vũ nhìn ông nội của mình, ánh mắt hai người hiếm khi giao nhau, rồi anh quay trở lại phòng làm việc trong im lặng.
Nguyễn Chi Vũ vốn không thích lãng phí thời gian cho thiết bị di động, nhưng trong thời gian này, trên dưới nhà họ Nguyễn nhận thấy gần đây mỗi khi anh rảnh rỗi là sử dụng điện thoại, cập nhật tình hình của bạn bè.
Điều này thực sự rất kỳ lạ.
Lúc này là 6 giờ tối trong nước, chỗ Trần Tử Huyên là khoảng 0 giờ sáng.
Sau khi Nguyễn Chi Vũ trở lại phòng làm việc, thì liền theo một thói quen xấu đang hình thành gần đây, là phải kiểm tra Weibo trước, thấy cô có cập nhật bài đăng mới, hình như đang xem phim tài liệu cùng ai đó.
Sao khuya rồi còn không ngủ?
Trước đó anh đã gọi cho Lê Hướng Bắc.
Mặc dù đó là người không đáng tin cậy, còn phũ phàng cúp máy, nhưng anh ta có nói: “Trần Tử Huyên không muốn gặp cậu.” Câu nói này thực sự làm anh lưu tâm.
Chỉ cần liên quan đến cô, tôn nghiêm của anh lại cứ hèn mọn như vậy.
Nguyễn Chi Vũ nhìn vào điện thoại di động, có hơi khó chịu.
Anh tức giận chính mình vì quá kiêu ngạo.
Vết thương nhỏ trên đầu ngón tay vẫn đang rỉ máu, anh cầm khăn giấy trên bàn, tùy tiện ấn vào.
Máu thấm lên khăn giấy, một dấu chấm đỏ dần loang ra.
Nguyễn Chi Vũ rất nhạy cảm với mùi, mùi máu tanh ngai ngái này làm anh chán ghét.
Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng anh.
Anh cầm điện thoại, không chút do dự gọi điện vào số di động của Trần Tử Huyên. Nhưng điện thoại đổ chuông đúng ba lần rồi mất kết nối.
Tút tút tút.
Âm báo của điện thoại: [Thuê bao quý khách vừa gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng…].