Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 39: 39: Tôi Sắp Phát Điên Lên Vì Ghen




"Cô Lưu, điện ảnh Hoàn đã xác nhận cô sẽ là nữ chính của bộ phim truyền hình đầu tiên của họ vào đầu năm nay.

Đây là bản làm lại của bộ phim bom tấn năm ngoái.

Sau một thời gian dài lựa chọn, cô lại nhận được nó ngay khi vừa trở về.

Cô nghĩ sao về việc này?"
Trần Tử Huyên đang nhàm chán ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng ngủ, coi tin tức bát quái của giới giải trí, tivi đang truyền hình trực tiếp tin tức có liên quan đến sự trở lại của Lưu Oánh Oánh.

"Cô Lưu, kể từ khi cô ra mắt cách đây sáu năm, cô đều đóng những vai nữ chính quan trọng.

Thậm chí còn có tin đồn rằng cô từ chối nhận những bộ phim truyền hình bình thường.

Mọi người vẫn luôn rất tò mò về những scandal tình cảm của cô, cô có thể tiết lộ một chút tin tức về đối phương được không? "
“Cô Lưu, ba năm trước cô đột nhiên mất tích, có phải cô đã được gả vào gia đình giàu có rồi không? Lần quay lại này có phải do đối phương chiếu theo ý muốn của cô không?”
Khóe môi Lưu Oánh Oánh nhẹ mỉm cười nhưng cũng không trả lời.

Cô ấy mặc một bộ váy dài giả tuyết màu vàng nhạt trông rất thời trang và tao nhã, khi được hỏi về scandal tình cảm, khuôn mặt của cô ấy hơi đỏ bừng, vừa vui vừa ngượng.

“Nguyễn Chi Vũ cũng thật tốt với cô ta.”
Trần Tử Huyên nhìn khuôn mặt gần giống với cô trên TV, đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán.

Trần Tử Huyên không quan tâm tin tức của giới giải trí nhưng gần đây cô không thể không chú ý đến cô Lưu này, không biết là đang hoảng sợ hay là...!Quan tâm.

Cô đột nhiên muốn biết thêm về Lưu Oánh Oánh, trên lý thuyết dù sao Lưu Oánh Oánh cũng là "tình địch" của cô...!
“Lê Hướng Bắc!” Trần Tử Huyên cầm điện thoại lên gọi cho cậu Lê.

Cô không dám hỏi trực tiếp Nguyễn Chi Vũ, nhưng Lê Hướng Bắc lại không giống như vậy, cô cảm thấy rất quen thuộc với anh ta, giống như ở chung với Lê Hướng Bắc dễ nói chuyện hơn ở chung vậy với Nguyễn Chi Vũ.

Lê Hướng Bắc ở bên kia điện thoại hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của cô.


Suy nghĩ một chút mới nhấn nghe máy: “Thế nào Trần Tử Huyên.

Có phải bị tin tức gần đây kích thích không? Cô có ghen không đấy?”
Anh ta vẫn mang theo giọng điệu không đàng hoàng như trước, có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Trần Tử Huyên nghe được từ ‘ghen này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền có cảm giác như sụp đổ.

Cô cao giọng phản bác: “Tôi không có ghen, tôi chỉ muốn quan tâm một chút, có phải tôi thật sự có một người chị em cùng cha khác mẹ hay không thôi." Nói đến chuyện này, Lê Hướng Bắc cũng đã từng hoài nghi: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, Lưu Oánh Oánh người ta với cô không có nửa điểm quan hệ máu mủ đâu.”
“Lưu Oánh Oánh từ nhỏ đã là cô nhi, cô ấy được một cặp vợ chồng già ở Canada nhận nuôi khi còn nhỏ.

Khi trưởng thành thì đi học đại học ở Mỹ.

Chi Vũ gặp cô ấy ở New York vào sáu năm trước...!"
Trần Tử Huyên có chút khó xử, cô cũng biết cô và cô Lưu kia không thể nào là chị em ruột được, cô chỉ muốn biết thêm thông tinh về tình địch của mình mà thôi.

Đột nhiên cô nghĩ đến một sự việc liền cảm thấy có chút không rõ ràng: “Lê Hướng Bắc, lần trước ở thành phố C, anh nói Nguyễn Chi Vũ đi viếng mộ cô ấy hả?”
“Các anh cho rằng cô ấy đã chết nên an táng cô ấy ở thành phố C, quê hương của Lưu Oánh Oánh có phải ở thành phố C hay không?” Vừa vặn cũng giống hệt như cô vậy
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lê Hướng Bắc có chút kỳ quái, thanh âm có vẻ trầm thấp: “Tôi không biết gia đình hay quê hương của người ta, nhưng mà… Lúc trước Lưu Oánh Oánh quen biết với Chi Vũ, hai người bọn họ nói rất nhiều chuyện liên quan đến trường cấp ba của thành phố C……”
“Là trường học cũ của tôi sao? A, Lê Hướng Bắc, lần trước anh có nói Nguyễn Chi Vũ đã từng về nước nửa năm rồi sống ở thành phố C, Trường Trung Học Số 1……” Trần Tử Huyên có chút kích động khi nhắc về trường cấp ba của mình.

“Tôi khuyên cô tốt nhất ở trước mặt Chi Vũ thì đừng nhắc tới chuyện trường cấp ba, Chi Vũ không thích người khác nhắc về việc đó." Lê Hướng Bắc cắt ngang lời nói của cô.

Trần Tử Huyên nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của anh ta cũng dừng lại không tiếp tục hỏi nữa
Có vẻ như mỗi khi nói đến thời gian nửa năm Nguyễn Chi Vũ sống ở thành phố C vào 6 năm trước luôn có điều gì đó phải che giấu, như thể đó là một bí mật không thể nói ra.

“Nói thật ra thì hai người trừ bỏ khuôn mặt và dáng người có chút giống nhau ra thì, hắc hắc… Trần Tử Huyên cô là một người bạo lực như vậy, còn Lưu Oánh Oánh người ta lại là ngọc nữ hiền lành, cô có chỗ nào so được với người ta.”
Lê Hướng Bắc cuối cùng cũng buông lời trêu chọc cô một câu sau đó nhanh chóng tắt điện thoại.

Trần Tử Huyên không tiếp tục làm phiền anh ta, chỉ là nghĩ tới cô Lưu này, trong lòng luôn có chút rầu rĩ khó chịu.


“Lưu Oánh Oánh mới vừa trở về, tên Lê Hướng Bắc đó liền đưa vị trí nữ chính cho cô ấy, con rùa đen kia lúc gặp mình cũng không đưa quà gặp mặt gì hết, thật là nhất bên trọng nhất bên khinh mà." Lời cô vừa nói ra có chút cô đơn.

Vốn dĩ cô có chút mong đợi vào bộ phim được làm lại dựa trên bộ phim bom tấn lúc trước nhưng: “Khí chất của Lưu Oánh Oánh yếu ớt như vậy căn bản là không phù hợp yêu cầu của kịch bản, Nguyễn Chi Vũ rõ ràng là chi tiền chiều theo ý cô ấy…"
Gần đây Nguyễn Chi Vũ tương đối bận, cô đoán là anh đang bận rộn công việc liên quan tới Lưu Oánh Oánh của anh, cuối cùng thì Lưu Oánh Oánh cũng đoạt được một vai diễn vốn đang thuộc về một cô gái khác.

"Là anh đã lấy đi nhân vật vốn thuộc về Trương Tiểu Vi!"
Cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách mạnh bạo, Triệu Dịch Kiệt nổi giận đùng đùng đi đến.

“Bên phía Điện ảnh Hoàn rất coi trọng kịch bản này, năm ngoái đã bắt đầu tuyển chọn diễn viên, khí chất của Lưu Oánh Oánh căn bản không phù hợp với vai nữ anh hùng, anh lại vì một người phụ nữ can thiệp vào công việc bên phía đầu tư!"
Bởi vì bộ phim này là phim làm lại, đội ngũ làm phim đều là những người đứng đầu, mục tiêu của họ là đột phá tác phẩm kinh điển.

Việc thay đổi nhân vật chính khi sắp bắt đầu quay như vậy sẽ làm tăng rủi ro đầu tư, mà Triệu Dịch Kiệt là một trong những nhà đầu tư.

Tương phản với vẻ mặt tức giận của Triệu Dịch Kiệt, vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ đang ngồi trước bàn làm việc lại bình tĩnh hơn nhiều.

"Bây giờ cậu có thể rút vốn đầu tư."
Nguyễn Chi Vũ vẫn tiếp tục cầm bút duyệt các loại văn bản, ngay cả đầu anh cũng không ngẩng lên, âm thanh lạnh lùngđáp.

Triệu Dịch Kiệt nhìn anh, không để ý tới dáng vẻ của mình, tức giận tới xì khói đầu: "Anh họ! Anh biết không chỉ là vấn đề đầu tư mà!" Một tiếng anh họ này gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

"Anh họ, chắc anh cũng biết Trương Tiểu Vi bây giờ đang là vợ của Trần Võ Huyền." Cũng là mẹ kế của Trần Tử Huyên.

Tay nắm bút máy của Nguyễn Chi Vũ dừng lại một chút, cười nhẹ một tiếng: "Vậy thì làm sao?"
"Tốt xấu gì Trương Tiểu Vi cũng là người của nhà họ Trần, dù sao anh với Trần Tử Huyên cũng là vợ chồng trên giấy tờ, anh còn công khai làm như vậy để lấy lòng người tình của mình, đối đầu với nhà họ Trần, anh họ, anh làm như vậy có phải là không tôn trọng Trần Tử Huyên lắm không?"
Ban đầu Nguyễn Chi Vũ cũng không quá để ý tới anh ta, nhưng nghe anh ta nhắc tới Trần Tử Huyên thì đột nhiên ngẩng đầu lên, âm thanh âm lãnh hỏi lại: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Từ nhỏ Triệu Dịch Kiệt đối với người anh họ Nguyễn Chi Vũ này đã có chút kiêng kị, sắc mặt anh lúc này rõ ràng là không vui.

Anh ta cân nhắc trước từ ngữ rồi mới nói: “Anh họ, em biết anh đem Trần Tử Huyên trở thành thế thân của Lưu Oánh Oánh, nhưng mà có thế nào đi nữa, anh cũng đừng làm tổn thương cô ấy.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn anh ta, ánh mắt kia càng thêm lạnh băng: “Hôm nay cậu cố ý tới đây, chính là muốn nhắc nhở tôi, đừng tổn thương Trần Tử Huyên, cậu hình như rất quan tâm cô ấy!”
“Tôi cũng đã nói với cậu rồi, chuyện của tôi với Trần Tử Huyên cậu không thể xen vào được!”

Triệu Dịch Kiệt cơ hồ buột miệng thốt ra: "Em đã kết hôn và ở bên Tử Huyên ba năm, em hiểu rất rõ tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không chịu khuất phục trước bất kỳ ai coi cô ấy như là người thay thế, hơn nữa lúc trước em và cô ấy có chút hiểu lầm…"
“Như thế nào? Hối hận sao? Đột nhiên nhớ về người vợ trước hả?”
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên cười lạnh ra tiếng, lời nói kìm nén cảm xúc mãnh liệt, nhìn kỹ người đàn ông đối diện: "Cậu đừng quên cô ấy hiện tại là chị dâu của cậu! Cậu chắc đã biết có một số việc bỏ lỡ, liền không có khả năng quay đầu lại……”
“Cũng có một số việc chủ định ngay từ đầu chính là không có khả năng…… Cho nên cậu đừng nên vọng tưởng!”
Giọng nói âm u của Nguyễn Chi Vũ gằn lên từng chữ một, như thể kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ.

“Đi ra ngoài!!!”
Anh đột nhiên đứng lên khỏi ghế, nghiêm khắc quát lên một tiếng.

Triệu Dịch Kiệt bị giật mình, không nghĩ tới cảm xúc của anh sẽ bị kích động như vậy, giống như bị cái gì đó kích thích, cảm xúc phức tạp tích tụ trong đáy mắt, thần sắc mãnh liệt giống như...!
Ầm!!!
Nguyễn Chi Vũ giơ lên tay, tàn nhẫn hất ngã bình hoa đặt bên trái bàn xuống sàn nhà.

[Em đã kết hôn và ở bên Tử Huyên ba năm, ở bên nhau ba năm, ba năm……]
Những lời Triệu Dịch Kiệt vừa mới nói, cứ vang lên văng vẳng bên tai anh không ngừng, quanh quẩn, quanh quẩn……Đáy mắt nóng lên, một tia ghen tuông bị đè nén, ghen tuông tới điên cuồng!
Bọn họ ở bên nhau ba năm, anh đã phải đợi 6 năm.1
Những người đứng đầu của tập đoàn IP&G đang rất hoảng sợ……
Vốn dĩ vào ngày mùng sáu đầu năm, một số giám đốc điều hành cấp cao may mắn được triệu tập trở lại công ty trong cuộc họp đầu tiên, họ có chút phấn khích, nhưng ai có thể ngờ rằng trong cuộc họp buổi chiều, người đàn ông ngồi ở vị trí đó lại có một biểu hiện âm trầm lãnh khốc.

“Trong dự án hợp tác với Đức xây dựng đường hầm dưới biển, toàn bộ nguyên vật liệu đều được vận chuyển từ Đức qua, giá cả đã được thỏa thuận, nhưng thời gian thi công dự án cần phải đẩy thêm hai tháng...” Tổng giám đốc của hạng mục hợp tác cẩn thận lên tiếng trình bày.

Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt, cầm tập tài liệu để trên bàn, bang một tiếng tàn nhẫn quăng ra ngoài.

“Chậm lại hai tháng?”
Anh ngước mắt lên nhìn thoáng qua tổng giám đốc của hạng mục, giọng điệu lạnh lùng lộ rõ vẻ không hài lòng với kết quả.

Giám đốc dự án toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng giải thích: "Chủ tịch, đây là do bộ phận kỹ thuật có một số vấn đề cốt lõi cần phải đi ra nước ngoài..."
“Vậy nuôi bọn họ làm cái gì!”
Giọng Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng ngắt ngang lời ông ta, sắc mặt âm trầm khó coi: “Trực tiếp mời đoàn đội của nước ngoài qua đây, đầu óc các người dùng để trang trí sao, trước nay chưa bao giờ tính toán vốn thời gian tư bản sao?"
Trước bàn hội nghị hình tròn khổng lồ trên tầng cao nhất của tập đoàn IP&G, tất cả các giám đốc điều hành ưu tú đều hoảng sợ cúi đầu.

Nguyễn Chi Vũ nhìn những người này, càng nhìn càng khó chịu, đột nhiên anh đứng dậy.

Những người còn lại lập tức ngẩng đầu lên nhưng chỉ nghe được Nguyễn Chi Vũ không kiên nhẫn mà phân phó một câu: “Các anh có thể tự mình thảo luận các dự án còn lại, sáng mai gửi mấy bản báo cáo quyết định thống nhất đến văn phòng cho tôi.” Tận tới khi Nguyễn Chi Vũ bước nhanh ra khỏi phòng họp, nhóm giám đốc cấp cao tội nghiệp mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mấy người bọn họ nhìn nhau với vẻ mặt đau khổ, vốn dĩ chủ tịch đã không dễ nói chuyện, hôm nay giống như ăn phải thuốc nổ vậy, đối với bất cứ đề nghị nào cũng đều không hài lòng.


Rốt cuộc là tên xấu xa nào dám đắc tội với chủ tịch của bọn họ chứ!
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của năm mới, Nguyễn Chi Vũ im lặng đứng trước khung cửa sổ kính trong suốt ở tầng sáu mươi tám của tòa nhà IP& G, tâm trạng không tốt nhìn mặt trời dần dần lặn xuống.

“Chủ tịch, vé máy bay đến New York đã chuẩn bị xong.” Thư ký trưởng mở cửa bước vào báo cáo.

Chỉ cần chủ tịch của bọn họ có tâm trạng không tốt thì sẽ thích tăng ca, đi công tác, quả thực là cuồng công tác.

Mặt Nguyễn Chi Vũ vẫn lạnh lùng như cũ, tim giống như bị thứ gì đó chặn lại tắt nghẽn, thật khó chịu, sải đôi chân dài đi thẳng đến cửa, chuẩn bị xuất phát đến New York bàn bạc dự án mới.

Nhưng mà ngay khi Nguyễn Chi Vũ muốn bước ra khỏi văn phòng, thì bước chân anh chợt dừng lại.

Ánh mắt nhìn về phía tấm lịch trên vách tường, biểu tình có chút suy nghĩ.

Ngày mai là chủ nhật……
“Để phó chủ tich đi New York thay tôi…” Nguyễn Chi Vũ liếc mắt nhìn thư ký phân phó một câu.

Vừa dứt lời điện thoại liền vang lên, Nguyễn Chi Vũ nhìn tên trên màn hình, lông mày đẹp đẽ hơi nhướng lên, không rõ cảm xúc.

“Chuyện gì?”
Nguyễn Chi Vũ hỏi một câu với đầu dây bên kia, tuy giọng nói kia vẫn lạnh nhưng lại khiến thư ký giật mình, cảm thấy giọng điệu của chủ tịch bọn họ lúc này đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại nghe giọng nói lạnh lùng của anh, có chút bất mãn mà phồng má lên, nhanh chóng nói với anh: “Nguyễn Chi Vũ, ông nội kêu tôi nói với anh, anh đừng nghĩ đi công tác là chuồn êm rồi nhé, ngày mai chúng ta đều phải đến lớp đi học đó!”
Nguyễn Chi Vũ nghe thấy giọng nói có chút tức giận của cô, dương như tâm trạng của anh đã dịu đi rất nhiều.

Anh trêu ghẹo hỏi lại một câu: “Bị ông nội dạy dỗ à?”
“Anh bớt nói lại đi! Lần trước anh nói đoạn video tôi nhảy sông đã bị tháo xuống.

Bây giờ ông nội lại nhìn thấy quay về đòi tính sổ với tôi, ông cụ vô cùng âm hiểm, ông ấy dạy dỗ tôi suốt một buổi, anh cứ chờ đó đi, đợi tới lúc anh về nhà cũng sẽ bị dạy dỗ giống như tôi thôi!” Trần Tử Huyên nghiến răng đen mặt oán giận với anh một hồi.

“Còn nữa, ông nội nói ngày mai chúng ta đến lớp học dành cho mẹ bầu và em bé còn phải ghi chép lại, tôi mặc kệ, tôi không làm mấy cái này đâu, anh tự mình đi đi…”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại im lặng nghe cô oán trách.

Chiếc kính dày phản chiếu gương mặt điển trai của Nguyễn Chi Vũ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cười khẽ ra tiếng….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.