Đêm qua Nguyễn Chi Vũ bất giác ngủ thiếp đi, anh ngủ một mạch đến rạng sáng, từ trước đến nay anh cũng không ngủ sâu giấc, tính cảnh giác cũng rất cao, nhưng rất lạ, khi nằm trên chiếc giường lạ lẫm này, dường như mọi mệt đều tan biến, sau khi thức dậy, cả người anh tràn trề năng lượng.
“Nguyễn Chi Vũ, dậy đi.” Ngoài cửa, Trần Tử Huyên cảm thấy lạ lùng liền gõ cửa.
Rõ ràng là phòng của cô, sao lại chạy đến gõ cửa chứ, hơn nữa thường ngày Nguyễn Chi Vũ thường quen dậy lúc 5 giờ, nhưng hôm nay đến 10 giờ rồi mà vẫn không thấy tăm hơi anh đâu, sau đó dì út giục cô lên xem thử.
Trong phòng vẫn không có tiếng động gì, Trần Tử Huyên liền nhíu mày, cầm lấy chìa khóa mở cửa, rồi trực tiếp xông vào.
Sau đó, cô thất thần đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm Nguyễn Chi Vũ trong giây lát, anh đang đứng ở bên giường mà cởi quần áo…
“Anh làm gì mà em gọi không trả lời hả?” Trần Tử Huyên trông có vẻ xấu hổ và lập tức quay lưng về phía anh.
“Trần Tử Huyên, lại đây.” Anh đột ngột gọi cô.
“Không.”
Cô còn không thèm suy nghĩ, lập tức từ chối thẳng thừng, hai má còn đỏ lên, trong tiềm thức cô liền nghĩ đến mấy thứ không sạch sẽ.
“Tử Huyên, Chi Vũ dậy chưa con? Bảo cậu ấy dậy ăn sáng đi…” Trên hành lang, Cố Như Yên lo lắng bước lên, dù sao thì người nhà họ Nguyễn cũng sống ở đây nên ít nhiều cũng nên để ý một chút.
“Sao có vết máu trên áo vậy?” Cố Như Yên đột nhiên hét lên, bà ấy đứng ở cửa phòng, nhìn thoáng qua thì đã thấy vết máu đỏ trên lưng áo sơ mi trắng của Nguyễn Chi Vũ.
Nghe vậy, Trần Tử Huyên liền quay đầu lại nhìn chiếc áo sơ mi anh vừa cởi ra, để lộ tấm lưng trần của anh, máu đang rỉ ra từ vết thương bị dao chém kia.
“Đây… đây là vết dao ở Thụy Sĩ à?” Vẻ mặt Cố Như Yên rất nghiêm túc bước vào phòng trước, vì là trưởng bối nên cũng không ngại ngùng gì, trong lòng càng thêm lo lắng, nếu Nguyễn Chi Vũ mà có sứt mẻ gì ở nhà họ Trần này thì sẽ gặp rắc rối lớn cho coi.
“Vết thương này… có muốn đến bệnh viện xử lý một chút không?”
Nguyễn Chi Vũ không để ý đến vết thương nhỏ trên lưng, chỉ liếc nhìn chiếc áo sơ mi bị dính máu trên tay rồi ngẩng đầu lên nói: “Không sao đâu.” Giọng điệu rất bình tĩnh.
“Xem ra tối hôm qua ngủ say quá, nên mới đè lên vết thương.”
Cố Như Yên liếc nhìn kỹ vết thương của anh một lần nữa, sau đó xoay người bước ra ngoài và nói: “Dì sẽ xuống lầu lấy hộp thuốc lên…”
“Không cần đâu…”
Nguyễn Chi Vũ theo bản năng mở miệng từ chối, quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trần Tử Huyên đang đứng ở cửa phòng, cô cau mày, khuôn mặt rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khó chịu, còn anh thì không nói thêm gì nữa.
Cố Như Yên nhanh chóng mang hộp thuốc gia đình lên, tìm thấy một ít thuốc sát trùng và tăm bông: “Tử Huyên, con giúp Chi Vũ sát trùng vết thương đi.”
Vì vết thương ở sau lưng nên Nguyễn Chi Vũ không thể tự sát trùng được, một việc như vậy thì Trần Tử Huyên làm là thích hợp nhất.
Lúc đầu Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn Trần Tử Huyên, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh giường để chờ được hầu hạ.
Thấy vậy, Cố Như Yên hơi buồn cười, nhưng Nguyễn Chi Vũ không nói lời nào, có cảm giác người này rất biết nghe lời.
Iodophor tương đối không gây kích ứng.
Cố Như Yên đưa lodophor cho Trần Tử Huyên, nhưng cô lại cầm chai oxy già lên mà không có chút biểu hiện gì trên khuôn mặt.
Cô tỏ vẻ không lịch sự chút nào mà thoa oxy già có tính kích ứng rất mạnh lên tấm lưng bị dao rạch của anh.
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên cảm thấy đau đớn, cơ thể bắt đầu run lên.
Vẻ mặt của Cố Như Yên hơi hoảng hốt: “Tử Huyên, nhẹ tay một chút đi.” Cô ra tay mạnh quá rồi.
“Da thịt của anh ấy dày lắm, không sợ đau đâu.” Thế mà Trần Tử Huyên đáp lại bằng một giọng trầm nặng nề.
Cô tiếp tục bôi oxy già lên vết thương của anh thêm nhiều lần, nhưng Nguyễn Chi Vũ không nói gì cả, anh chỉ biết cắn răng chịu đựng vết thương trên lưng bị kích thích bởi chất sát trùng, toàn thân anh căng hết ra.
Rõ ràng Trần Tử Huyên đang trả thù anh bằng cách xoa oxy già lên lưng anh, cô cũng không biết mình đang buồn bực vì điều gì: “Anh cố ý ấn vào vết thương của mình chứ gì.” Giọng điệu cô có chút tức giận.
Theo cô thấy, người đàn ông này sẽ không ngủ say như vậy đâu, trước giờ tính cảnh giác của anh rất cao, bác sĩ chữa trị vết thương ở lưng đã bảo anh nghiêng người lại mà ngủ, nằm thẳng lưng sẽ dễ gây chảy máu vết thương.
Nguyễn Chi Vũ vốn là một cậu ấm luôn được chăm sóc đầy đủ, anh có dáng người cao to với làn da trắng.
Nhưng vết thương trên lưng trông rất nghịch mắt, Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm vào vết thương mà cảm thấy rất khó chịu.
Anh vì cô mới bị thương như vậy, cô cảm thấy hình như anh đã cố ý làm vậy để cô cảm thấy có lỗi với mình.
Một cảm giác tội lỗi cùng với nhiều cảm xúc lẫn lộn dâng lên, sau đó chuyển thành tức giận: “Em có bảo anh đến cứu em đâu hả.” Cô giận dữ chửi nhỏ một tiếng.
Nguyễn Chi Vũ quay lưng lại như muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cuối cùng anh lại không nói gì.
Cố Như Yên không hiểu tại sao cô cháu gái của mình lại bỗng nhiên nổi giận như vậy, nhưng bà ấy cũng lấy làm lạ khi thấy Nguyễn Chi Vũ bị hành hạ mà vẫn không than vãn một lời, lại còn ngoan ngoãn chịu mắng mỏ.
Bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy tính khi tốt như vậy của Nguyễn Chi Vũ, lúc này bà ấy thật sự bất ngờ.
Cuối cùng, cô lấy một lọ thuốc đỏ bôi lên vết thương trên lưng anh, vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu, nhưng Nguyễn Chi Vũ không có áo để thay.
Cố Như Yên nhặt chiếc áo sơ mi dính máu của anh lên: “Nơi này cách trung tâm thành phố hơi xa.”, muốn mua áo mới cũng không tiện lắm, vả lại bộ quần áo mà Nguyễn Chi Vũ muốn mặc có lẽ chỉ ở phố thương mại cao cấp mới có.
“Hay để dì giặt sạch chiếc áo này cho, sớm nhất có lẽ ba tiếng đồng hồ sau sẽ khô thôi.”
Trần Tử Huyên đột ngột ngắt lời bà ấy: “Trong nhà có áo mà.”
Cố Như Yên liền nghĩ ý của Trần Tử Huyên là áo của Trần Võ Quyền: “Size của bố con không phù hợp…”
“Áo sơ mi của Đường Duật.” Ngay khi Trần Tử Huyên nói xong, Nguyễn Chi Vũ vốn dĩ đang ngồi yên bên cạnh giường để suy nghĩ thì lập tức quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt hơi phức tạp.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn chằm chằm, khuôn mặt của cô không chút biến sắc, tay chỉ vào tủ quần áo trong phòng mà nói: “Trước đây Đường Duật đã từng ở qua đêm tại nhà này, em đã giúp cậu ấy giặt đồ và cất đi.” Cô nói với giọng điệu dần trầm xuống: “Nguyễn Chi Vũ có thể mặc vừa đấy.”
Đường Duật và Nguyễn Chi Vũ cao gần bằng nhau, Đường Duật thì gầy hơn, nhưng size áo hai người mặc cũng giống nhau, ngay cả nhãn hiệu áo sơ mi yêu thích của họ cũng tương tự nhau.
Trong tủ quần áo của cô không chỉ có áo sơ mi của Đường Duật mà còn có đầy đủ các loại áo khoác, quần tây và quần lót, một số thì còn mới tinh, một số thì Đường Duật đã mặc qua.
Cố Như Yên cũng không ngạc nhiên lắm về điều này, Đường Duật đã rất thân thiết với Trần Tử Huyên từ khi còn nhỏ, luôn coi Đường Duật như người trong nhà của mình vậy, nhưng tạo hóa lại trêu ngươi, họ có duyên mà không phận.
Nói những điều này trước mặt Nguyễn Chi Vũ có vẻ không thích hợp lắm, cứ tưởng anh sẽ không mặc, nhưng không ngờ Nguyễn Chi Vũ lại tự nhiên lấy chiếc áo sơ mi đã giặt sạch được đặt gọn gàng trong tủ mà trực tiếp mặc vào.
Trần Tử Huyên thấy anh cư xử tự nhiên như vậy, cô lại thấy khó xử liếc nhìn mấy chiếc quần lót nam trong tủ, cô đột nhiên nói một câu: “Những chiếc quần lót đó đều mới cả.”
Cô không biết tại sao mình phải giải thích điều đó, cô chỉ thuận miệng nói ra thôi.
Dường như Nguyễn Chi Vũ thực sự không bận tâm chút nào, biểu cảm của anh vẫn như thường, ừ một tiếng để đáp lại cô.
“Được rồi, xuống ăn sáng đi, cháo sắp nguội luôn rồi.” Cố Như Yên xoa dịu bầu không khí và thúc giục họ xuống nhà cùng nhau ăn sáng.
Bây giờ là 10:30 sáng, bà nội Trần và Trần Võ Quyền đã ăn sáng lúc 7 giờ rồi, vì gia đình họ lo lắng việc Trần Tử Huyên ở bên Thụy Sĩ mà lỡ mất việc đến bệnh viện để tái khám, vì vậy sáng nay sau khi họ ăn sáng xong thì liền đến bệnh viện, hiện tại trong nhà chỉ còn có ba người họ.
“Tử Huyên, con đợi ở đây, không được chạy lung tung đâu đấy, bà nội con nói tối hôm qua đi ngủ sớm, mà sáng nay con không dậy sớm, bà ấy nói khi nào về nhà thì sẽ gặp con, nên con đừng có mà chạy mất bóng nữa đấy.”
Cố Như Yên đưa cho họ hai bát cháo cùng hai chiếc muỗng, bà ấy không khỏi suy nghĩ về đứa cháu gái này của mình.
“Họ đến bệnh viện khi nào thì về ạ?”
“Vì đã để lỡ cuộc hẹn lần trước, lần này có thể phải xếp hàng, có lẽ khoảng 5 giờ chiều mới về.”
“Bà nội và bố con không tìm bảo mẫu đi cùng, thế thì có bất tiện cho họ không?” Bảo mẫu và người hầu trong nhà đều đã sa thải hết rồi.
“Không sao đâu.
Bố con bây giờ không cần dùng xe lăn nữa, ông ấy có thể đi lại từ từ bằng nạng.
Bác sĩ nói sức khỏe của ông ấy phục hồi rất tốt.
Còn bà nội con tuy đã lớn tuổi nhưng sức khỏe vẫn luôn tốt, con mà đi bộ với bà ấy thì không biết chừng con còn đi chậm hơn đấy chứ.
Đừng lo, họ sẽ tự chăm sóc cho mình mà.”
Trần Tử Huyên và dì của cô vừa ngồi bên bàn ăn cháo, vừa trò chuyện về việc nhà.
Nguyễn Chi Vũ ngồi đối diện vẫn luôn im lặng giữ lịch sự khi ăn uống, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, rồi thỉnh thoảng còn vô tình liếc nhìn Trần Tử Huyên.
“Không thuê người giúp việc cũng không phải vì vấn đề tiền bạc.
Chính miệng bố con đã nói rằng ông ấy đã nghỉ hưu bên công ty rồi, ở nhà ông ấy cắt cỏ và làm một số việc nhà, ông ấy muốn tự mình làm để tập thể dục luôn, nếu không thì ông ấy sẽ yếu đi mất.”
Trần Tử Huyên thu dọn bát của họ và đi vào bếp, cô có hơi ngạc nhiên: “Bố con biết làm việc nhà sao?”
Cố Như yên liếc nhìn Nguyễn Chi Vũ đang ngồi trong phòng khách sau khi ăn cháo xong, hỏi một câu: “Con có muốn ra ngoài với cậu ấy không?”
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên không chút biểu cảm đáp lại: “Không cần đâu dì”
Cố Như Yên cười khúc khích và không nói gì nữa, đều là người nhà nên không cần phải khách sáo, sau đó nói tiếp: ‘Bây giờ mỗi ngày bố con đều sẽ giúp dì rửa bát nữa đấy.”
Trần Tử Huyên đang rửa bát thì trong lòng có chút xúc động, trong ấn tượng từ khi còn nhỏ, cô nhớ bố mình là một người đàn ông chưa từng lăn vào bếp lần nào cả, cô không ngờ bây giờ ông ta lại trở thành một người biết lo việc nhà như vậy.
“Trên đời có rất nhiều thứ luôn khiến con người ta không thể ngờ tới, con người thì sẽ luôn thay đổi mà.” Cố Như Yên đang dọn dẹp trong bếp không khỏi có chút xúc động.
Bà ấy lấy cùi chỏ chạm vào Trần Tử Huyên, rồi lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi im trong phòng khách, thì thào nói: “Nguyễn Chi Vũ cũng đã thay đổi rất nhiều đấy.”
Trần Tử Huyên nhìn theo ánh mắt của bà ấy, cô mím môi, giọng điệu cũng cứng đờ: “Anh ấy vẫn luôn như thế mà?”
“Trước đây cậu ấy thế nào?” Cố Như Yên hỏi ngược lại.
Trần Tử Huyên ngẩn người một lúc, không biết phải trả lời thế nào.
“À đúng rồi, khi nào thì cậu ấy rời đi? Tối nay cậu ấy vẫn ăn cơm ở nhà chúng ta nhỉ.
Nguyễn Chi Vũ thích ăn món gì, để dì còn biết đường đi chợ mua đồ.”
“Con không biết.”
“Con không biết sao?” Cố Như Yên cảm thấy kỳ lạ, dù sao cô cũng đã ở bên cạnh anh lâu vậy rồi, cả hai cũng đều đã có con.
“Anh ấy, anh ấy ăn cái gì cũng được, dì đừng để ý đến anh ấy.”
Biểu hiện của Trần Tử Huyên có hơi phức tạp, quả thật thì cô thực sự không biết anh thích ăn gì uống gì.
Thực ra cô không hề hiểu anh chút nào.