Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 428: 428: Tôi Có Một Đồng Tiền Xu Rất Kỳ Lạ




Lần này đi công tác, công ty cho các cô ngồi ghế khoang phổ thông.

Ba nữ đồng nghiệp đi cùng cô, trong đó có hai người rất có oán hận: “Không phải nói có ông chủ mới sẽ đi chung với chúng ta hay sao, công ty còn bỏ tiền mua ra hai cái máy pha cà phê đắt như vậy, như thế nào mà không thể hào phóng cho chúng ta ngồi khoang hạng nhất đi công tác hả.”
Trần Tử Huyên cũng không có ý kiến gì đối với sự đãi ngộ này.
Cô trước sau như một không quá hòa đồng giao tiếp với các đồng nghiệp nữ, cả một đường đi đều rất trầm lặng, sau đó cũng tự mình lôi kéo hành lý của mình, nhanh chóng đi qua cửa kiểm tra, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống chờ bay.

Mấy đồng nghiệp đi cùng cô ở phía sau, bọn họ đi chậm hơn cô rất nhiều, nhìn vào khuôn mặt trang điểm tính xảo của bọn họ có thể đoán ra, tất cả mọi người đều rất mong chờ lần xuất ngoại này, ăn vận quần áo xinh đẹp, đi đôi giày cao gót mẫu mới nhất, phối hợp khăn lụa và túi xách, bước từng bước tới, nhìn rất có khí chất, rất sang chảnh cao quý.
Khi người khác đều muốn tranh giành ánh sáng sân khấu với bạn, hãy học cách trở nên tự ti kém cỏi hơn một chút, như vậy sẽ giúp bạn nhận được nhiều nhân duyên hơn một chút.

Đấy là một đạo lý để có thể sống chung với người khác, Chu Tiểu Duy có chút suy nghĩ xa vời, nên đã sớm dặn dò Trần Tử Huyên mấy ngày nay không cần ăn mặc quần áo quá nổi bật, miễn cho lại dính chuyện thị phi.
Mấy người bọn họ đều đang chờ bay, Trần Tử Huyên gần đây chính là người nổi bật nhất ở công ty của các cô, những ánh mắt đánh giá đương nhiên cũng sẽ dừng ở trên người cô.

Trần Tử Huyên mang theo một vali hành lý loại nhỏ màu đen, không phải là đồ của hãng nào cả, so ra kém xa mấy chiếc của các nhãn hàng cao cấp của mấy người kia.
Trần Tử Huyên ăn mặc khá bình thường, một chiếc quần bò màu xanh, kết hợp với một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, áo khoác thoạt nhìn cũng là một loại phổ thông bình thường màu nâu nhạt.

Đến ngay cả những thứ khác cũng là từ những nhãn hàng bình dân dễ thấy ngoài chợ.

So với đồ của mấy đồng nghiệp kia, đồ của cô hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bọn họ.

Phụ nữ thường vì những thắng lợi trong những lần so sánh nhỏ mà vui sướng, ngữ khí khi mở miệng nói chuyện cũng ôn nhu rất nhiều: “Trần Tử Huyên, ngày trước cô đã làm công việc gì vậy?”

Trần Tử Huyên không có cảm tình cũng không có địch ý đối với người phụ nữ này, cô liền đáp lại: “Đã từng làm một số công việc thời vụ, tôi đã kết hôn rồi, trong nhà còn có hai con trai.” Lúc này bọn họ mới chú ý tới ngón áp út trên tay trái của Trần Tử Huyên quả thật có đeo một chiếc nhẫn kết hôn, kiểu dáng của chiếc nhẫn cũng vô cùng bình thường, ngay cả một viên kim cương nhỏ cũng không có.

Phần lớn những người phụ nữ thời nay đều cho rằng, không có kim cương, sẽ không có tình yêu! Các cô ấy nhìn phía Trần Tử Huyên với ánh mắt tựa hồ có chút đồng tình, chồng của cô đến ngay cả kim cương cũng không mua được cho cô một viên nhỏ, cuộc sống gia đình có lẽ cũng không tốt lắm.
Một nữ đồng nghiệp dáng người béo tròn nghe vậy liền buông tiếng thở dài: “Trần Tử Huyên à, cô xinh đẹp như vậy, thật là có chút đáng tiếc.”
“Đúng vậy, cô làm sao mà lại kết hôn sớm như vậy chứ, phụ nữ của thời bây giờ đều không ngốc nữa rồi, ai lại muốn nguyện ý kết hôn sinh con rồi sau đó làm một người phụ nữ có chồng có con chứ, sinh con ra thì sẽ phải hy sinh rất lớn, dáng người thì phình ra, chưa kể mấy cái kiêng cữ khi phải ở cữ nữa chứ, thực sự rất đáng sợ, cả đám đàn ông xấu xa kia nữa, làm sao có thể hiểu được nỗi đau của phụ nữ chúng ta, chỉ biết nói phụ nữ chúng ta chỉ ở nhà không biết kiếm tiền, ngay cả con nhỏ cũng chăm sóc không tốt…” Khi cái tính tán gẫu nổi lên, mọi người lập tức cũng rất hãng hái buôn chuyện.
“Chồng của cô có phải cũng nói cô ở nhà không biết kiếm tiền, việc nhà cũng làm không tốt, cho nên mới bắt cô ra ngoài tìm việc đúng không, mấy tên đàn ông thối đó đúng là không phải thứ gì tốt đẹp mà.” Nhìn khuôn mặt của Trần Tử Huyên vô cùng xinh đẹp với dáng người cao gầy, dường như có chút tiếc nuối cho cô.
Trần Tử Huyên ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt có chút sợ hãi.

Ai nói mối quan hệ của cô với mọi người không tốt, ai nói cô sẽ không ở chung, nhìn xem những người phụ nữ này không phải đang xem cô là bạn tốt sao, hơn nữa còn thấy bất bình thay cô nữa.
Cảm giác bầu không khí lúc này rất tốt, có ngốc đến mấy cũng biết, hiện tại không nên phá hư bầu không khí này.

Trần Tử Huyên đã không ít lần không biết xấu hổ mà mắng chửi Nguyễn Chi Vũ, nhưng lần này vẫn cảm thấy rất chột dạ nhìn về phía các cô ấy gật đầu.
“Hai đứa con trai của cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Là song sinh, bọn chúng sắp được một tuổi rồi.”
“Ai ya, vậy Trần Tử Huyên cô nhất định phải cẩn thận.” Đột nhiên đồng nghiệp béo ngồi sát tới, vô cùng khẩn trương nói với cô: “Chị họ của tôi vừa mới kết hôn với chồng cô ấy được một năm, bọn họ cả ngày đều ở cạnh nhau, nhưng nào ai ngờ được, người đàn ông kia dáng vẻ nhã nhặn tử tế, kết quả mới kết hôn được đến năm thứ hai, đứa con vừa mới được một tuổi, anh ta lại ở bên ngoài lén lút tìm người phụ nữ khác, còn nói chị họ tôi ở nhà không biết kiếm tiền, còn nói anh ta đi làm cả ngày kiếm tiền vất vả như thế nào.

Hiện tại chị họ tôi sống chết không chịu ly hôn, chị ấy không cam lòng, không muốn thành toàn cho đôi cẩu nam nữ kia.” Trần Tử Huyên nghe thấy mấy câu chuyện bát quái này thì cảm thấy vô cùng khiếp sợ: “Chị họ của cô không chịu ly hôn, như vậy không phải sẽ càng mệt mỏi hơn sao?”
Người đồng nghiệp béo kích động phất tay, giải thích: “Ài, cô hiện tại không hiểu được đâu, nếu một ngày chồng của cô muốn ly hôn với cô, nhưng lại tính toán không để lại gì cho cô, anh ta nhẫn tâm như vậy, cô còn có thể giả vờ làm người hào phóng không, nếu như cô đã sống không tốt, thì anh ta cũng đừng mong có một cuộc sống yên ổn”
Trần Tử Huyên không hiểu suy nghĩ của các cô ấy lắm, cuộc đời dài như vậy, việc gì phải chịu thua trong tay một tên tra nam chứ.

Mắt mù mới gặp phải một tên đàn ông tồi như vậy, đã gặp phải thì việc nên làm chính là nhanh chóng rời đi chứ.

“Nói nhiều như vậy, tôi hơi khát nước rồi.” Ở đây có một chỗ để hoa quả tươi và có cả máy ép nước hoa quả nữa, người đồng nghiệp mũm mĩm có tính cách khá thoải mái cởi mở, cô ấy bước một bước lớn chạy qua chỗ đó mua một cốc nước trái cây rồi quay đầu, hô to một tiếng: “Ê, mấy người ở đây có ai có tiền xu không, tôi còn thiếu một ít nữa.”
“Cô đừng hét lớn tiếng quá, đừng chạy nữa có được không, như vậy rất mất mặt đó có biết không.” Nữ đồng nghiệp trang điểm tinh xảo tên Phùng Dung Dung lấy tay che mặt, đi qua đó, hạ giọng nói: “Chúng ta xuất ngoại đi công tác, ai sẽ nhỏ mọn đến mức mang theo mấy đồng tiền xu làm gì chứ, cô cứ trực tiếp dùng tiền mặt rồi đợi trả lại tiền lẻ là được rồi.”
“Thật ngại quá, là do thói quen, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Người đồng nghiệp béo trả lời, đến khi phản ứng lại mới thấy mấy người nước ngoài đang nhìn về phía cô ta, trong nhất thời cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây, tôi đã đút mười mấy đồng tiền xu vào trong rồi, chỉ thiếu một đồng nữa thôi.” Đồng nghiệp của cô buồn rầu nhìn chỗ bán nước, cô ta đang nghiên cứu xem làm sao để có thể lấy lại chỗ tiền đã đút vào kia.
“Tôi thật sự là phục cô rồi đó, đi công tác mà cũng đem theo mười mấy đồng tiền xu làm gì, cô cho rằng đây là đi chợ à?” Nữ đồng nghiệp Phùng Dung Dung kia lui về phía sau vài bước, bộ dạng không muốn ở gần vị đồng nghiệp béo kia chút nào.
Vị nữ đồng nghiệp còn lại vẫn vô cùng im lặng, cô ấy tên An Ninh, Chu Tiểu Duy từng nói qua, tính tình của An Ninh rất tốt, nếu có vấn đề gì có thể đi tìm cô ấy.
An Ninh đi đến trước mặt người đồng nghiệp mũm mĩm, giọng nói ôn hòa nói: “Tôi cũng không có tiền xu.”
Phùng Dung Dung không chấp nhận được chuyện này, giọng nói có chút sắc bén: “Tôi đã nói rồi, ai xuất ngoại mà lại mang tiền xu theo chứ, trời đất ơi, chị béo à sao chị lại ngốc nghếch như vậy chứ… Quên đi, hơn mười đồng tiền xu thôi mà, bỏ nó đi cũng không được sao, chút tiền lẻ ấy lấy làm gì, lát nữa chúng ta ra chỗ đăng ký trên máy bay có đồ uống mà.”
“Chỗ tôi có một đồng này.” Trần Tử Huyên căn bản cũng không có ý định can thiệp vào mấy chuyện nhỏ nhặt này, cô cũng biết rõ rằng trên người mình không thể nào có tiền xu được, cho nên chỉ đứng ở đằng sau xem chuyện mà thôi, hai tay nhàm chán đút vào túi áo khoác.

Vậy mà trong túi áo của cô lại xuất hiện một đồng tiền xu.
Người đồng nghiệp mũm mĩm đến nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lấy đồng xu của Trần Tử Huyên nhét vào trong máy rồi mua nước, thầm nghĩ phải mau chóng thoát khỏi cái tình cảnh xấu hổ này.

Nhưng mà, chiếc máy lại nhanh chóng phun đồng tiền xu của Trần Tử Huyên ra ngoài.

Trần Tử Huyên và người đồng nghiệp mũm mĩm cùng nhau cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới chú ý tới nó cũng không phải một đồng tiền xu, cẩn thận nhìn một chút thì thấy kích thước lớn nhỏ và độ dày của nó khá giống với một đồng tiền xu, nhưng hoa trên đó thì lại không giống nhau.
“A, Trần Tử Huyên, cô đang chỉnh tôi sao?” Người đồng nghiệp mũm mĩm tuyệt vọng, đứng ở xa nhìn chằm chằm cô, cô sợ nhất là bị người khác dùng ánh mắt đánh giá như vậy nhìn cô.

“Tôi cũng không biết thế này là thế nào.” Biểu cảm trên khuôn mặt Trần Tử Huyên rất thành khẩn, cô cũng không nghĩ tới vật này lại không phải là một đồng tiền xu.

Lại liếc mắt nhìn đông tiền xu bằng kim loại có một số hoa văn đen đen kia một cái, nó có lẽ đã có từ lâu rồi, trông khá cổ, bên cạnh còn lưu lại một chút hoàng thố, như là một đồng tiền xu mới được khai quật lên vậy.

Cô từ trước đến nay không có đam mê sưu tầm đồ cổ, cũng không biết là ai đã để nó vào túi áo khoác của cô.
Xuất phát từ tò mò, Trần Tử Huyên cởi áo khoác của mình ra, tìm kiếm lại một lượt từ trong ra ngoài.

Ngoại trừ đồng tiền xu này ra thì cũng không có bất kỳ món đồ nào khác nữa, chiếc áo này là đồ mà hôm nay dì Phương mới đưa cho cô, hẳn là không có ai từng dùng qua, vậy tại sao trong này lại xuất hiện một đồng tiền xu.
Trần Tử Huyên cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp ném đồng tiền xu vào thùng rác.
An Ninh đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt thấy vậy thì lập tức trở nên kinh ngạc.

Cô ấy không chú ý đến đồng tiền xu kia, mà nhìn chằm chằm vào cái áo khoác nỉ màu nâu nhạt của Trần Tử Huyên, loại quần áo thế này đều là có chuyên gia, nhà thiết kế có chuyên môn ở Châu Âu thiết kế ra, không có nhãn hiệu, nhưng bên trong áo khoác sẽ có tên của người thiết kế, bộ quần áo đều tương đương với một tác phẩm nghệ thuật.

Khi còn nhỏ An Ninh cũng được coi là xuất thân từ một gia đình danh giá, được dạy dỗ nghiêm khắc, cô ấy có kiến thức sâu rộng, cho dù nhà cô ấy đã suy tàn, nhưng cô ấy vẫn có thể phân biệt người nào là giả vờ là một người giàu có còn người nào mới thật sự là tư bản có tiền.
An Ninh lại thêm phần hiếu kỳđối với Trần Tử Huyên.

Thoạt nhìn cô không giống như một cô chủ được chiều chuộng, chẳng lẽ thật sự là chồng cô giàu có.
Người đồng nghiệp mũm mĩm đành nhờ tới sự trợ giúp của nhân viên máy bay giúp cô ấy giải quyết chuyện mua nước.

Người đồng nghiệp mũm mĩm mặt đỏ như trái cà chua không ngừng nói lời cảm ơn với người nhân viên, Trần Tử Huyên đứng ở một bên nhìn nhân viên công tác hỏi: “Mấy quả cam này bỏ vào đây bao lâu rồi vậy, có còn tươi mới không, uống vào mà bị đau bụng thì bên phía sân bay có chịu trách nhiệm không?”
Người đồng nghiệp mũm mĩm lập tức lôi kéo cô chạy vội về hướng chỗ đăng ký lên máy bay, càng nháo thì lại càng có nhiều người đến vây xem, thật là mất mặt, Trần Tử Huyên như thế không sợ gây ra chuyện gì sao.
Tựa hồ sau khi trải qua một hồi nhốn nháo, giữa mấy người phụ nữ cũng thấy thân với nhau hơn.

Người đồng nghiệp mũm mĩm hỏi: “Trần Tử Huyên, chỗ ngồi của cô là số bao nhiêu, cô có muốn ngồi cạnh tôi không?” Người đồng nghiệp mũm mĩm rất có hảo cảm với cô, chủ yếu là cảm thấy Trần Tử Huyên là một người rất lớn mật, nếu ở cùng một chỗ với cô, cô ấy sẽ có cảm giác an toàn hơn.
“Tối hôm qua tôi có xem một bộ phim điện ảnh kể về một vụ tai nạn, không chết vì già lại chết hết vì tai nạn máy bay, máy bay gặp phải một lượng không khí mạnh, làm cho áp suất trong máy bay tăng lên, dẫn tới tất cả mọi người trên máy bay đều chết hết, cho nên hiện tại tôi hơi sợ.”
Phùng Dung Dung đi ngang qua, liếc mắt nhìn người đồng nghiệp mũm mĩm một cái, xem thường nói: “Chưa từng thấy ai sợ chết như vậy đó.” May mà không ngồi cùng với cô ấy, thật mất mặt.

Tính tình An Ninh rất tốt, tiếng nói như nước chảy, rất ôn hòa: “Lần này đi máy bay đại khái mất khoảng hai tiếng rưỡi, rất nhanh là sẽ tới thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”
“Lần này sẽ không xui xẻo đến mức rớt máy bay đâu nhỉ?”
Trần Tử Huyên nhìn dáng vẻ nhát gan đáng thương của người đồng nghiệp mũm mĩm kia, an ủi cô ấy một câu.
“Trước khi tôi đi Nhật Bản còn lo lắng lần này tôi có đánh nhau với người ta đến mức phải vào đồn cảnh sát không nữa kia, chỉ là do cô đã quá nhạy cảm rồi mà thôi.” Trần Tử Huyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc bổ sung: “Nếu lần này chúng ta thật sự gặp phải tai nạn máy bay, thì cũng là số mệnh rồi.”
“A, Trần Tử Huyên cô không cần nói tiếp nữa đâu.” Người đồng nghiệp mũm mĩm cảm thấy cô không hề biết cách an ủi người khác.

Cuối cùng người đồng nghiệp mũm mĩm lựa chọn ngồi cùng một chỗ với An Ninh, tránh cho bị Trần Tử Huyên nói tới mức sợ chết khiếp.
Trần Tử Huyên sau khi đã tìm được chỗ ngồi của mình, cô cởi áo khoác ra, đang chuẩn bị ngồi xuống, thì trong túi áo của áo khoáng của cô hình như có thứ gì đó vừa nhẹ nhàng kêu lên một chút.

Biểu cảm trên khuôn mặt của cô là ngạc nhiên, theo sau đó là có một đồng tiền xu rơi ra từ túi áo khoác của cô.

Là đồng tiền xu màu xám bạc có hoa văn màu đen như lúc nãy: “Không phải vừa mới vứt nó vào thùng rác rồi sao?” Cô giật mình đứng lên, tiếp viên hàng không đi vào nhắc hành khách im lặng ngồi xuống, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Trần Tử Huyên lúc này mới đặt mông ngồi xuống, ánh mắt vẫn dừng lại ở đồng tiền xu kỳ lạ trong lòng bàn tay cô.
Cô không hiểu được, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Sao thế?” Tại chỗ ngồi cách vách có giọng nói trầm thấp nói ra câu này.
Trần Tử Huyên lập tức quay đầu, giật mình nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi ở cách vách cô: “Nguyễn Chi Vũ, sao anh lại ở đây?”
Cô khiếp sợ đến nỗi quên mất trong tay mình còn đang cầm đồng tiền xu.
Nguyễn Chi Vũ không hề mặt đỏ, vô cùng bình tĩnh nói: “Anh đi công tác ở Nhật Bản.”
Trần Tử Huyên nhất thời không biết phải nói cái gì, nhìn anh, chỉ cảm thấy buồn cười.

Sau đó anh nghiêm túc nói với Trần Tử Huyên, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì anh sẽ dẫn theo em nhảy dù.
“Nguyễn Chi Vũ, anh từ lúc nào lại thích miên man suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này vậy hả?”
Trần Tử Huyên không nhịn được đưa tay ôm lấy cổ anh, nhào vào trong lồng ngực anh, tùy ý cười ha ha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.