Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 433: 433: Cô Chủ Nhà Họ Nguyễn Không Nên Hướng Nội Như Vậy




“Cô và Chi Vũ cùng nhau đi công tác, sau đó mua một con mèo chiêu tài làm thủ công sao?” Mặt trời đần dân lặn, lúc này Trần Tử Huyên vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, Lê Hướng Bắc phóng khoáng ngồi lên ghế làm việc của cô, hai tay cầm thứ đồ chơi bằng gốm sứ, quan sát tỉ mỉ.
“Anh tới đây làm gì?” Trần Tử Huyên cướp con mèo chiêu tài của mình lại, hơi mất kiên nhẫn trừng mắt với anh ta.

Cô và Lucy ở công ty đợi cả nửa ngày trời, kết quả lại đợi cái tên Lê Hướng Bắc này, cả tối qua ở Nhật, cô đều thức trắng đêm không ngủ, mới sáng sớm đã lên thẳng máy bay quay về công ty, bởi vì giám đốc yêu cầu cô tiếp đãi Lucy tới tận năm giờ chiều, cô căn bản còn không có cả thời gian chợp mắt nghỉ ngơi, vì thiếu ngủ nên cảm xúc rất tệ.
“Anh tôi ra nước ngoài rồi, tạm thời không liên lạc được với anh ấy, tôi chỉ có thể đại diện anh ấy tới ký hợp đồng với IP&G thôi.” Lê Hướng Bắc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Nguyễn Chi Vũ trắng trợn tặng hạng mục này cho vợ anh, người mình cả mà, nói thẳng ra quá trình ký hợp đồng, tùy tiện ký là xong rồi.
Trần Tử Huyên nhíu mày.
“Có lẽ là người trong ngành rồi, lúc trước nghe anh tôi nói người đó là người mà chúng ta đều biết.” Lê Hướng Bắc thẳng vai, không để ý nói: “Đợi anh tôi quay về rồi thì hỏi, dù sao chuyện này cũng không quan trọng lắm.” Một công ty nhỏ chỉ có hơn hai mươi người như thế này đối với bọn họ mà nói không thể gây ra sóng to gió lớn gì cả, ai làm ông chủ cũng như nhau.
Lê Hướng Bắc ngẩng đầu lên nhìn cô, anh để ý thấy khóe mắt Trần Tử Huyên có chút tơ máu, rõ ràng cô không ngủ đủ giấc.

“Cô làm cái gì mà khiến mình tiều tụy thế, đi làm vất vả như vậy sao?”
Trần Tử Huyên nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của cậu chủ Lê, trong lòng cô cảm thấy bất bình, cô đương nhiên là tiều tụy rồi, thức trắng nguyên đêm mà.
Vì đợi anh ra và Lucy tới ký kết hợp đồng này, cô đã tốn công tốn sức vô cùng, cô tức bay màu, gào lên với anh ta: “Còn không mau đi đến phòng họp ký đi, tôi đợi anh nửa ngày trời rồi đấy.”
Lê Hướng Bắc có hơi chột dạ, khit mũi: “Thật ra tôi tới nhà họ Nguyễn một chuyến nên mới muộn như vậy…” Anh ta cũng biết lần này anh ta đã đến muộn mấy tiếng đồng hồ, anh ta quay đầu đi về phía thang máy: “Ông nội Nguyễn gọi điện cho tôi, tôi phải đưa Chi Nghiên tới công ty bên này báo cáo đi làm chút, hình như nói gì mà muốn cô chăm sóc cô ấy, kêu cô dẫn dắt cô ấy đi tiếp xúc xã hội.”
Trần Tử Huyên đơ người.
Chi Nghiên tới công ty này làm việc? Trần Tử Huyên nghe thấy tin tức này, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp, cô đang muốn tóm lấy Lê Hướng Bắc hỏi mấy câu, thì giám đốc vội vàng chạy vào.
“Tổng giám đốc Lê, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi tới phòng họp ký hợp đồng với đại diện của IP&G thôi.” Bọn họ nhanh chóng đi tới phòng họp, lưu loát ký hợp đồng với Lucy, nhân viên trong công ty đã bắt đầu tan làm rồi.


Lúc này trong công ty chỉ còn lại mấy người, cửa thang máy dần dần mở ra, Nguyễn Chi Nghiên mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, cô ấy đi ra khỏi thang máy, trang điểm nhẹ, ngũ quan sạch sẽ gọn gàng, giống y như một đóa hoa lan cao quý, đi từng bước về phía trước.
Hai người giúp việc nhà họ Nguyễn đi phía sau, bình thường bọn họ chăm sóc chuyện ăn uống nghỉ ngơi của cô ấy, lần này họ đi theo cô ấy ra ngoài luôn.
Lê Hướng Bắc giới thiệu đơn giản một chút: “Đây là em gái bạn tốt của tôi.” Giám đốc nhìn Nguyễn Chi Nghiên hiện rõ dáng vẻ của thiên kim con nhà giàu, khí chất tuyệt đối đã được nuôi dưỡng cẩn thận mà tạo thành này, ông ấy cẩn thận chìa tay ra, định ra hiệu muốn bắt tay.
Thế nhưng Nguyễn Chi Nghiên lại mở to mắt, nhìn người đàn ông xa lạ, sau đó lùi về sau mấy bước.
Giám đốc không hiểu lắm, nhưng ông cũng cảm thấy hành động của bản thân dường như đã dọa cô gái này rồi, vậy nên ông nhất thời hơi khốn đốn.
Lê Hướng Bắc rất phong độ chắn trước mặt Nguyễn Chi Nghiên, sắc mặt muốn giải thích.
“Tính tình cô em gái này của tôi khá hướng nội, ngày mai cô ấy bắt đầu tới đây thực tập, ông sắp xếp cho cô ấy một công việc đơn giản trong văn phòng là được.” “Được thôi, được thôi.” Giám đốc liên tục gật đầu.
Đây là màn chào hỏi dạo đầu, ông nhất định phải chăm sóc cho tốt cô thiên kim này, vừa nhìn cô gái vô hại đơn thuần như thế này là ông đã biết chắc chắn cô ấy là con thỏ trắng chưa từng ra ngoài xã hội lăn lộn bao giờ.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên hơi phức tạp, cô nhìn bọn họ, không muốn đi qua đó.
Bình thường Lucy ít khi lo chuyện bao đồng, bởi vì cô ta chưa nhìn thấy ông chủ mới của công ty, do đó hơi thất vọng, tâm trạng không thoải mái, cô ta chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt lại liếc tới vẻ mặt kỳ quái của Trần Tử Huyên ở bên kia.
“Cô gái này là ai vậy?” Lucy đi tới bên cạnh Trần Tử Huyên, nhìn Nguyễn Chi Nghiên rồi hỏi mấy câu.

Cô ta không ngờ lần này Lê Hướng Bắc lại đại diện cho công ty tới ký văn kiện, cô ta hỏi ngược lại một câu: "Không phải nói năm nay có cổ đông mới gia nhập hay sao? Tại sao ông chủ mới vẫn luôn không lộ mặt?”
“Chuyện này tôi cũng không biết” Lê Hướng Bắc thành thật nói.
Công ty này là do anh của anh ta mở, Lê Hướng Bắc khi nhàn rỗi chỉ lo cho chuyện kinh doanh của mình mà thôi, hơn nữa các công ty nhỏ mà nhà họ Lê đầu tư có rất nhiều, anh ta cũng chẳng rảnh đi quan tâm đặc biệt hết được.
Thế nhưng có một điểm mà Lucy thấy rất kỳ quái: “Tại sao em gái của ông chủ lại hướng nội, nhát gan như vậy?”
“Nghe nói lúc nhỏ Nguyễn Chi Nghiên bị tự kỉ nhẹ, tính rất hướng nội, sợ tiếp xúc với người lạ.”

Lucy không chút che giấu mà bật cười: “Con cái nhà họ Nguyễn, cho dù là con nuôi thì cũng không nên nuôi thành cái dáng vẻ này chứ.” Lucy quay người rời đi, cô ta không thích lãng phí thời gian ở nơi không cần thiết này.
Trần Tử Huyên nghiêng người nhìn bóng dáng phóng khoáng của Lucy, cô nghĩ tới lời cô ta vừa nói: “Con cái nhà họ Nguyễn, cho dù là con nuôi thì cũng không nên nuôi thành dáng vẻ yếu đuối nhát gan như này chứ.”
Lê Hướng Bắc đi vào văn phòng tiếp tục bàn chuyện với giám đốc, bởi vì lúc trước anh của Lê Hướng Bắc có chuyện phải đi công tác nên đã bàn giao công việc cho người đàn ông mới gia nhập xử lí, sau đó anh ấy cứ luôn chơi bời không thấy tung tích, không liên lạc được, nên Lê Hướng Bắc muốn nghe ngóng vài chuyện từ giám đốc để đề phòng nhỡ đâu xảy ra chuyện gì.
Sau khi sắp xếp xong chuyện Nguyễn Chi Nghiên gia nhập vào công ty, người giúp việc đi theo cô ấy nói với cô ấy: “Vợ của cậu chủ ở bên kia ạ.” Họ tỏ ý cô ấy nên qua đó chào hỏi với Trần Tử Huyên.
Nguyễn Chi Nghiên gần như không chút kháng cự với Trần Tử Huyên.
Cô ấy rất tự nhiên đi tới bên cạnh Trần Tử Huyên, giọng cô ấy dịu dàng, ngoan ngoãn chào một tiếng “chị dâu”.
Trần Tử Huyên nhìn khuôn mặt đơn thuần vô hại trước mắt này, trong đầu cô nghĩ tới rất nhiều chuyện nên nhất thời không đáp lại cô ấy.
Nguyễn Chi Nghiên bị người khác quan sát kỹ càng nên hơi căng thẳng, trong lòng lo lắng không biết có phải bản thân đã làm sai gì rồi không, dáng vẻ cô ấy vô cùng hoài nghi.
Chu Tiểu Duy vẫn chưa tan làm, cô ấy đi đến bên cạnh Trần Tử Huyên, kéo cánh tay cô: “Chi Nghiên nói chuyện với cậu kìa, đừng nhìn người ta mãi như thế, cô ấy căng thẳng lắm đấy.” Ngay cả Tiểu Duy cũng cảm thấy cô gái Nguyễn Chi Nghiên này thật sự rất yếu đuối.
Lúc này Trần Tử Huyên mới gật đầu với Nguyễn Chi Nghiên, trên mặt cô không có biểu cảm gì, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ như cũ.
Hai người giúp việc đi theo chăm sóc Nguyễn Chi Nghiên nhiều năm rồi, đương nhiên họ rất hiểu cô chủ của bọn họ.
Vợ cậu chủ, Trần Tử Huyên này là người rất tài năng, tính tình vô cùng tùy ý, cậu chủ Chi Vũ và ông chủ lại rất yêu chiều cô, điều này khiến hai người giúp việc cũng cảm thấy uất ức thay cho Nguyễn Chi Nghiên.

Nữ giúp việc nhìn ra Trần Tử Huyên không muốn quan tâm lắm tới Nguyễn Chi Nghiên, họ gọi cô chủ sang ghế khác ngồi.
Nguyễn Chi Nghiên gần như không suy nghĩ gì nhiều về thái độ lạnh nhạt của Trần Tử Huyên, cô ấy vẫn yên tĩnh nghe lời như trước.
“Cậu cảm thấy cô ấy thế nào?” Trần Tử Huyên kéo Tiểu Duy ra một góc, thấp giọng hỏi.

Tiểu Duy cảm thấy cô gái này hơi thần bí, rất khó giải thích, đây là ấn tượng đầu tiên của cô về Chi Nghiên.
“Cô gái này hình như hơi có cảm giác ỷ lại vào cậu, tớ nghe Bùi Hạo Nhiên nói, trước đó Hà Vân Lệ ấy, cậu biết không, Hà Vân Lệ đã tốn rất nhiều tâm tư và thời gian mới có thể làm bạn với Nguyễn Chi Nghiên, có được sự tín nhiệm của cô ấy.

Bây giờ cô ấy nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, cung kính như này, hình như cô ấy rất thích cậu.”
Trần Tử Huyên cảm thấy cô gái này rất điềm đạm nho nhã, rất ngoan ngoãn, đúng chuẩn con gái nhà danh giá.
“Cô chủ nhà họ Nguyễn còn dễ tiếp xúc hơn trong tưởng tượng nữa, có thể là bởi vì nguyên do của chứng tự kỷ, xem ra cô ấy vừa mới bước chân vào xã hội nên có cảm giác vô cùng đơn thuần.”
Trần Tử Huyên thành thật nói với cô ấy: “Cô ấy bằng tuổi với chúng ta.” Từ bên ngoài nhìn vào, Nguyễn Chi Nghiên luôn có dáng vẻ như một học sinh trung học đơn thuần.
“Nguyễn Chi Nghiên được nuông chiều từ bé, bởi vì tự kỉ nên cô ấy đã nghỉ học mấy năm, nhà họ Nguyễn cũng dần dần không ép cô ấy trưởng thành nữa, trí tuệ của cô ấy hơi thấp, tư duy cũng rất đơn giản.”
Chu Tiểu Duy vô cùng kinh ngạc.
“Nguyễn Chi Nghiên đúng là được bao bọc tốt mà, không hổ là cô chủ nhà họ Nguyễn, da dẻ giống như chưa được mặt trời chiếu vào bao giờ ấy, nhất là con ngươi trong veo, đơn thuần của cô ấy, cô ấy nhất định rất hướng nội, cả ngày chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không biết chút gì về xã hội phức tạp ngoài kia.”
Cuối cùng Chu Tiểu Duy vỗ vai cô, vui mừng nói: “Cô bé này xem như rất dễ tiếp xúc, chứ bình thường chị em bên nhà chồng thích dùng quyền lực gây khó dễ lắm ấy.” Chu Tiểu Duy phất tay, sau đó đi quẹt thẻ tan làm.
Lê Hướng Bắc ở bên kia nói chuyện xong với giám đốc, anh ta gọi một chiếc xe đưa hai người giúp việc nhà họ Nguyễn về trước, còn anh ta thì đích thân đưa Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên về nhà họ Nguyễn.
Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên đều ngồi ở ghế sau, chiếc xe ổn định khởi hành.
Nếu như là bình thường, Lê Hướng Bắc chắc chắn sẽ cùng cô buôn chuyện trên trời dưới bể, thế nhưng hôm nay xem ra Trần Tử Huyên rất mệt, anh ta lại không thể nói linh tinh với Nguyễn Chi Nghiên được, vậy nên trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hát từ trong đài vang lên.
Trần Tử Huyên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn Nguyễn Chi Nghiên ở bên cạnh dường như hơi cẩn trọng, Trần Tử Huyên có thể cảm thấy cô ấy ngồi rất cứng ngắc, chắc cô ấy không quen ở chung trong một không gian chật hẹp như này với Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc.
Lê Hướng Bắc lựa lúc cười ôn hòa: “Chi Nghiên, ông nội kêu em ra ngoài đi làm là hy vọng em tiếp xúc nhiều với xã hội, nhân viên trong công ty đó rất đơn thuần, chị dâu em cũng làm việc ở đó, vậy nên em phải dũng cảm một chút.”
“Vâng.” Nguyễn Chi Nghiên ngồi nghiêm chỉnh y như học sinh tiểu học, cô ấy ngẩng đầu về phía trước, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Lê Hướng Bắc thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Trần Tử Huyên với dáng vẻ như ác bá và học sinh tiểu học ngoan ngoãn Nguyễn Chi Nghiên ngồi cùng nhau, thật sự anh rất buồn cười, đây rõ ràng là hai thái cực khác hẳn nhau.

Trần Tử Huyên nghiêng đầu, âm thầm quan sát Nguyễn Chi Nghiên ở bên cạnh.
Với dung nhan thanh thuần này, mặc dù không thể coi là chấn động lòng người, nhưng lại vô cùng dễ mến.

Bởi vì Nguyễn Chi Vũ biết cô không thích giao lưu với người nhà họ Nguyễn nên Trần Tử Huyên cũng chẳng đi tiếp xúc với mấy người đó làm gì.
Cô không hiểu rõ lắm về Nguyễn Chi Nghiên.
Ấn tượng trước đó Nguyễn Chi Nghiên để lại cho cô cũng không tồi, cô ấy giống như cô em gái vô cùng hướng nội, khiến người ta muốn bảo vệ.
Kỹ năng lái xe của Lê Hướng Bắc khá tốt, thế nhưng đột nhiên ở lối rẽ bên trái có một chiếc xe BMW màu đen xuất hiện, điều này khiến Lê Hướng Bắc ngay lập tức phải đánh lái sang hướng khác, đạp phanh chân gấp.
Trần Tử Huyên trong xe vốn dĩ đang để tâm tư bay đi đâu, cô liền bị chuyện này làm cho mê mẩn đầu óc, cô kinh ngạc hét lên một tiếng: “A, làm cái gì đấy?” Thân thể cô đập mạnh vào bên phải của xe.
Nguyễn Chi Nghiên ôm chặt lấy cô.
“Hai người không sao chứ?” Lê Hướng Bắc lập tức dừng xe lại, anh quay đầu nhìn hai người ở đằng sau.
Hai người Trần Tử Huyên ngồi ghế sau nên không thắt dây an toàn, bị sự chuyển hướng đột ngột này làm cho rung chuyển, khó tránh khỏi bị va đập lung tung
“Không sao.” Tâm trạng Trần Tử Huyên hơi phức tạp.
Phản ứng của Nguyễn Chi Nghiên rất nhanh, vượt ngoài dự tính của cô, đây gần như là phản ứng không điều kiện, cú đập đầu vào cửa xe của cô đã được cô ấy kéo lại kịp lúc.
“Chi Nghiên, bình thường em có tập luyện sao?” Trần Tử Huyên lập tức đẩy cô ấy ra, thấp giọng hỏi.
Lê Hướng Bắc không hiểu mấy, anh ta nhìn sự cảnh giác trong ánh mắt cô.
Nguyễn Chi Nghiên vẫn như mọi khi, do dự nửa ngày trời mới mở miệng, bị Trần Tử Huyên nhìn thẳng như vậy, cô ấy cảm thấy rất áp lực, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ nói sai, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
Lê Hướng Bắc không nhịn được mà nhìn dáng vẻ như gà bị dọa chết của Nguyễn Chi Nghiên, anh mở miệng thay cho cô ấy: “Từ nhỏ Chi Nghiên đã được rèn luyện sức khỏe, ông nội Nguyễn biết cơ thể cô ấy không tốt, đương nhiên sẽ bắt cô ấy tập luyện nhiều.” Điều này chẳng có gì kinh ngạc cả.
“Xin lỗi.” Trần Tử Huyên nhìn đôi mắt sạch sẽ của cô ấy, thở dài một tiếng rồi nói lời xin lỗi.
Dáng vẻ đơn thuần của cô ấy thật sự khiến người khác không nhẫn tâm to tiếng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.