"Điều này sao có thể, rõ ràng chị nhắn tin mà..."
Trương Thiến Thiến đưa điện thoại di động của mình cho cô ta, Trương Tiểu Vi nhìn màn hình điện thoại di động hồi lâu, sắc mặt cũng lập tức khẩn trương lên.
"Bình thường chị đều bảo quản lý của chị liên lạc cơ mà." Trương Tiểu Vi cảm giác có người âm thầm thao túng tất cả những chuyện này, lập tức gọi điện hỏi quản lý, nhưng người quản lý của cô ta khẳng định hôm nay chưa nhắn tin với Trương Thiến Thiến lần nào.
Đáy mắt Trương Tiểu Vi tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Cô ta biết có một vài người có thể dễ dàng đoán được mật mã Wechat của cô ta.
"Chị, chị nói xem.
Tin nhắn này không phải chị gửi, vậy là ai..."
Vẻ mặt Trương Thiến Thiến có chút không giải thích được, ngay lúc cô ta vừa dứt lời, vừa vặn chỗ cua hành lang bên trái có một bóng người nhanh chóng xẹt qua.
Con ngươi Trương Thiến Thiến vừa nhìn thấy người đàn ông thâm trầm kia liền cảm thấy giật mình.
Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng liếc hai người một
cái, tay phải cầm một xấp văn kiện, cứ như vậy nhanh chân đi thoáng qua hai cô gái đang đứng gần đó.
Trong lòng Trương Thiến Thiến và Trương Tiểu Vi khẽ run lên, ánh mắt vừa rồi của anh chính là vẻ thâm trầm mang theo ý tứ cảnh cáo...!
"Là anh ta?"
Giọng nói Trương Thiến Thiến run run, bất giác mở miệng hỏi rồi lập tức lo sợ kéo tay Trương Tiểu Vi lại: "Chị, Vậy… Có khi nào anh ta đã biết chuyện lần trước chúng ta bắt cóc Trần Tử Huyên không vậy..?."
Trương Thiến Thiến vội vã tự an ủi mình: "Không có khả năng, Lưu Oánh Oánh đã trở về, anh tà không có thời gian để nghĩ đến chuyện Trần Tử Huyên bị bắt cóc đâu..." Bằng không Nguyễn Chi Vũ đã sớm ra tay rồi.
Nhưng mới vừa rồi...!
Trong đầu Trương Tiểu Vi cũng là một mảng hỗn độn, không rõ có phải là Nguyễn Chi Vũ gửi tin nhắn cho Trương Thiến Thiến hay không.
"Vì sao đột nhiên anh ta lại cho phép em mang con về nhà họ Nguyễn nhỉ?" Trong lòng Trương Thiến Thiến nảy lên một phần sợ hãi.
Sắc mặt của Trương Tiểu Vi cũng tệ không kém: "Không biết."
Nguyễn Chi Vũ muốn cho Trương Thiến Thiến và Triệu Dịch Kiệt kết hôn? Tại sao anh lại muốn làm như vậy…? Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
"Ai biết trong đầu anh ta suy nghĩ gì, cả ngày tâm tình bất định, khó hầu hạ quá mức.
Nguyễn Chi Vũ đúng là một tên hỗn đản..."
Cả ngày hôm nay Trần Tử Huyên làm việc gì cũng không thuận, cô ngâm mình dưới nước ấm của bồn tắm lớn, tức giận khua tay xuống nước tạo thành vô số bọt sóng.
Trần Võ Quyền và Triệu Dịch Kiệt Đã rời đi tuy nhiên tối nay Trần Tử Huyên lại không muốn ăn cơm, hờn dỗi ở trong phòng một mình.
Vốn chỉ muốn tắm để xả bớt nỗi giận, nhưng càng tắm thì tâm tình lại càng thấy phiền muộn.
Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiến Thiến sắp lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, Trần Võ Quyền lại thiên vị hai con hồ ly tinh của nhà họ Trương, còn có Nguyễn Chi Vũ luôn không có lý do khiến cô cảm thấy tức giận...!
"Vì sao lại là lỗi của mình chứ, tại sao lại không công bằng như vậy? Vì sao?" Cô tức giận đến mức gương mặt ửng đỏ, ở trong phòng tắm thật lâu để phát tiết sự oán giận.
Ngay cả chính Trần Tử Huyên cũng không biết đã ngâm mình bao lâu, chỉ là khi cô muốn bò dậy thì lại phát hiện đầu óc có chút mờ mịt, tay chân nhũn ra không có một chút sức lực nào.
Một tiếng bịch vang lên, cả thân thể nhanh chóng ngã xuống bồn tắm.
Có nước đỡ lấy nên may mắn cô không bị thương, đang muốn gọi mấy người giúp việc nữ vào, liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm nhanh chóng được mở ra.
"Có thể đỡ tôi một chút không, chân tôi run..."
Thân thể cô mềm nhũn nằm trong bồn tắm, nhàm chán lấy tay đập đập nước.
"Cô! Cô ngâm mình trong bồn tắm từ buổi chiều đến bây giờ đó hả?" Thanh âm này lạnh như băng, tựa như đang đè nén sự tức giận.
Đầu óc Trần Tử Huyên có chút mơ hồ, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía người đang đứng trước cửa.
Trong lúc cô còn chưa nhìn rõ, đối phương giống như đang tức giận, tiến tới nhấc cô từ trong bồn tắm lên...!
Động tác của anh rất vội vã, chóp mũi Trần Tử Huyên đập thẳng vào lồng ngực tráng kiện của anh: "Anh làm gì vậy? Không thể nhẹ nhàng với tôi hả?”
Người đàn ông quả thực đang cực kỳ tức giận, vốn dĩ muốn mở miệng giáo huấn nhưng vô tình lúc đó ánh mắt lại rơi xuống cơ thể trần truồng của cô, cổ họng anh lập tức dâng lên một cảm giác khô nóng.
"Có chút lạnh..."
Bỗng nhiên cô gái trước ngực anh không sợ chết mà lầm bầm một tiếng.
"Trần Tử Huyên, nếu như cô cảm lạnh, tôi sẽ..."
Lời uy hiếp lạnh băng vừa thoát ra khỏi miệng anh, lúc này Trần Tử Huyên mới giật mình một cái.
Cô ngẩng đầu, giờ mới có thể tỉnh táo nhìn rõ người đàn ông trước mặt này chính là Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, anh đen mặt lại, lập tức với lấy khăn tắm lớn bên cạnh bọc người cô lại, ôm ngang rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng tắm.
"Chớ lộn xộn!"
Anh đặt cô ngồi trên giường lớn, vốn định trực tiếp ném thẳng cô xuống giường nhưng lại thấy mái tóc dài ẩm ướt của cô nên thôi.
Trần Tử Huyên ngâm nước quá lâu, toàn thân mềm nhũn, cô thuận theo để anh muốn làm gì thì làm.
Được rồi, vậy thì dứt khoát ghé vào trong ngực anh, đầu dựa trên bả vai anh, cứ vậy mà thoải mái dựa vào người Nguyễn Chi Vũ, thỉnh thoảng còn phải oán giận vài câu: "Nguyễn Chi Vũ, anh đừng dùng sức kéo tóc tôi vậy, có chút đau đó.”
Nguyễn Chi Vũ rũ mắt hung hăng nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, tay phải nắm lấy khăn lông hầu hạ cô gái chết tiệt này lau tóc.1
Cậu Nguyễn còn chưa bao giờ phải hầu hạ một người phụ nữ nào chứ đừng nói gì đến việc phải lau tóc.
Vì thế Nguyễn Chi Vũ phải tốn rất nhiều sức mới có thể lau khô được mái tóc của cô.
phí hết lớn kính, mới miễn cưỡng tương cô tóc dài thổi khô.
"Trần Tử Huyên! Xoay người."
Tóc trước trán cô còn có chút ẩm mà cô gái chết bầm này cứ vô tư dựa sát vào người anh, ngay cả cử động một cái cũng thấy lười.
Nguyễn Chi Vũ không còn cách nào khác đành phải cầm máy sấy quay về phía tóc mái cô.
"Ai, anh làm gì thế? Đừng dùng máy sấy chĩa thẳng mặt tôi, nóng quá đi mất!"
Trần Tử Huyên như là bị người ta mưu sát, nhanh chóng gân cổ kêu to, hai tay vung loạn như muốn phản khác.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ xám xịt, cố gắng chịu đựng không nổi cáu mà lên tiếng: “Cô im miệng cho tôi!"
Thế nhưng Nguyễn Chi Vũ quả thực không có thiên phú phục vụ sấy tóc cho con gái, gió nóng trong máy sấy phả vào da đầu Trần
Tử Huyên khiến cô quả thực có chút không chịu nổi...!
"Tôi không muốn, tôi không muốn đâu…"
Bên ngoài cửa, sắc mặt mấy người giúp việc vô cùng khẩn trương, muốn đi vào nhưng lại lại không dám, âm thanh phát ra nghe có chút mập mờ.
Đột nhiên bên trong phòng truyền đến một tiếng bịch!
Hai người làm nữ đưa mắt nhìn nhau, chỉ sợ có chuyện lớn liền lập tức đẩy cửa ra: “Cậu chủ chi Vũ, có chuyện gì vậy ạ?
Chuyện…”
Lời còn chưa nói hết, hai người giúp việc đang đà xông vào bỗng sững người tại chỗ.
Ôi, đây là cái gì tình huống gì vậy?
Máy sấy bị rơi xuống mặt đất, mà trên giường lớn, Trần Tử Huyên đè cả người lên ngực của Nguyễn Chi Vũ, hai thân thể đang tựa sát vào nhau...!
Gương mặt hai cô giúp việc có chút ửng hồng, không ngờ được cô chủ nhà bọn họ lại có thể hung mãnh như vậy...!
Bọn họ lúng túng vội vàng xoay người đóng cửa lại, không dám làm phiền cô chủ cậu chủ làm chuyện riêng tư.
Mà lúc này bên trong phòng ngủ, Nguyễn Chi Vũ bị cô đè dưới thân như bị cái gì đó kích thích, kinh hãi giật mình, cũng không kịp phản ứng.
Anh mở to mắt nhìn người phụ nữ phía trên, đôi môi mềm mại của cô đúng lúc chạm vào yết hầu nam tính mẫn cảm của anh, trêu chọc khiến tất cả những dây thần kinh trên dưới làm cho anh cảm thấy rất khô nóng...!
"Trần Tử Huyên, cô rất muốn..." Anh mở miệng, giọng nói lúc này đã trở nên mê ly khàn khàn.
"Muốn cái gì, tôi không muốn đâu!"
Đầu óc Trần Tử Huyên cũng không quá tỉnh táo, nghe được giọng nói trầm trầm của anh, cô vội vàng lật người để nằm sang bên cạnh.
Nói thật, thân thể của Nguyễn Chi Vũ rất cứng rắn, cô nằm lên cũng có chút không quen.
Hiện tại cô nằm thẳng người trên giường lớn mềm mại, hưởng thụ hít sâu một tiếng rồi nhắm mắt, quả thực không muốn động đậy.
"Tôi muốn đi ngủ." Cô nhắm mắt lại, lầm bầm.
Ý tứ là anh chớ có quấy rầy cô.
Nguyễn Chi Vũ nhếch môi, oán hận nhìn chằm chằm cô, anh đưa cô về nhà một tháng cũng đồng nghĩa với việc trong một tháng này tính nhẫn nại của anh đã tăng lên rất nhiều.
Tuy Nguyễn Chi Vũ vẫn hầm hầm tức giận, sắc mặt lúc này còn khó coi hơn cả Diêm Vương nhưng vẫn kéo chăn trên giường đắp kín người cô, tránh cho cô ngã bệnh anh lại phải phiền lòng chăm sóc.
"Trần Tử Huyên, cô rất phiền phức..."
Nguyễn Chi Vũ bị cô trêu đùa cũng có chút mệt mỏi, anh nằm thẳng người bên cạnh cô, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn gương mặt ấy, ngón tay khẽ vuốt qua đôi lông mi thanh tú, chóp mũi, viền môi…
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn da thịt cô, đáy mắt ẩn chứa một phần trầm tư.
"Rất ngứa..." Cô có chút mơ hồ, luôn cảm thấy có một đôi sáng quắc ánh mắt nhìn mình chằm chằm liền nghiêng người qua không cho anh đụng vào mặt mình.
Nguyễn Chi Vũ có chút không vui, tròng mắt nhìn cô chăm chú.
"Trần Tử Huyên, Triệu Dịch Kiệt sắp kết hôn rồi?" Tay phải anh chống lên đầu mình, ánh mắt vẫn dừng ở gò má cô, ý tứ hàm xúc như có như không nói một câu.
"Anh ta kết hôn tôi cũng không thèm tới dự."
Trần Tử Huyên nghe được câu hỏi của anh, giống như bị cái tên Triệu Dịch Kiệt này kích thích, lập tức buông ra một câu bất mãn.
"Thế nào? Để tâm à? Sao lại không dám đi?" Âm thanh Nguyễn Chi Vũ lập tức trở nên nghiêm túc.
"Tôi không muốn thấy bọn họ." Có thể đầu óc cô thực sự có chút choáng váng, bắt đầu ăn nói mơ mơ hồ hồ: "Tôi không muốn, không muốn thấy mấy người nhà họ Trần kia, không muốn thấy đám người Triệu Dịch Kiệt..."
Đột nhiên cô nghĩ tới một ít chuyện không vui, trong nháy mắt tâm tình như bị rơi xuống đáy vực.
"Bọn họ bắt nạt tôi..." Trần Tử Huyên rất ít khi tủi thân như vậy, bình thường đều dùng vỏ bọc mạnh mẽ để đối phó với những người xung quanh, một người luôn chịu đựng tất cả những mệt mỏi, quả thực là mệt muốn chết.
Nghe cô nói, trong lòng anh bỗng có chút chấn động.
Nguyễn Chi Vũ quen biết cô đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy được dáng dấp yếu đuối ấy của cô.
"Ai bắt nạt cô?"
Anh nhích người tiến sát lại gần, tay phải đặt trên hông cô, âm thanh nhẹ nhàng như đang dụ dỗ vậy.
"Ông cụ Nguyễn đó, quả thật rất hung dữ!"
Trần Tử Huyên không thích bi thương, cô sẽ không sa vào những cảm xúc bi thương đau khổ quá lâu.
Trong lúc mơ màng như đi vào cõi thần tiên, những người trước giờ cô ghi hận đều đột nhiên quên hết, chỉ nghĩ tới nhà họ Nguyễn mà thôi.
"...!Còn có cái người chết tiệt Nguyễn Chi Vũ kia!" Cô lẩm bẩm cái tên này, giọng nói có thêm chút phẫn nộ.
Nguyễn Chi Vũ chán nản, hình như cô gái trong ngực kia vô cùng bất mãn với anh, không ngừng mà than thở càu nhàu.
Nếu như bình thường anh nhất định sẽ lay cho cô tỉnh rồi hung hăng dạy dỗ một trận, tuy nhiên hôm nay...!
Ngày hôm nay, thôi quên đi!
Cô gái chết tiệt này chắc hẳn ngâm nước lâu quá nên mụ mị đầu óc rồi.
Nếu không cô cũng sẽ không vùi vào ngực anh mà ngủ ngoan như vậy đâu, Nguyễn Chi Vũ vén mái tóc dài của cô ra phía sau, ánh mắt cứ ngưng đọng mà yên tĩnh nhìn cô ngủ…
Trần Tử Huyên thực sự rất mệt mỏi, nhất là ngày hôm nay gặp mấy người nhà họ Trần, bình thường cô không thích đấu khẩu nhưng mỗi lần gặp phải cha cô-Trần Võ Quyền và mẹ kế Trương Tiểu Vi thì sẽ nghĩ tới chuyện mẹ cô tự sát.
Thân thể cô theo bản năng dính sát vào người Nguyễn Chi Vũ, hai tay vòng qua ôm lấy người anh, chôn mặt trong bộ ngực rắn chắc ấy, dường như chỉ cần nghe được hơi thở của anh cũng cảm thấy có an tâm.
Nguyễn Chi Vũ không khỏi thấp giọng cười ra tiếng...!
Trần Tử Huyên ngủ một giấc tới tận sáng hôm sau, rất ít khi cô ngủ được một giấc thoải mái tới vậy.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhất thời còn tưởng mình vẫn đang mơ.
"Rời giường đi." Nguyễn Chi Vũ đã sớm đã tỉnh lại, anh biết cô tối qua còn chưa ăn gì.
Trần Tử Huyên như gặp quỷ, lập tức bò dậy từ trên giường.
Cô tiếng vào trong phòng tắm rửa mặt, đầu óc không ngừng hồi tưởng lại chuyện phát sinh tối hôm qua.
Nhưng khi cô nhìn vào trong gương thấy tóc của mình rối tung không ra hình thù, lập tức chạy ra ngoài hét lên: "Nguyễn Chi Vũ, rốt cuộc tối hôm qua anh làm gì tôi vậy?”
Nguyễn Chi Vũ nghĩ tới dáng dấp lăn lộn lúc ngủ của cô đêm qua, có chút tức giận nói: "Trần Tử Huyên, tối qua cô mạnh bạo ôm tôi cả một đêm đó!"
Mạnh bạo ôm anh?
Trần Tử Huyên đỏ mặt tới tận mang tai, người đàn ông chết tiệt này dám nói chuyện mập mờ như thế.
Cô ủ rũ cúi đầu trở lại trước gương, vẻ mặt bi phẫn chải chải mấy cái trên tóc: “Tên khốn kiếp, nhất định là cố ý trả thù mình nên mới sấy tóc mình ra nông nỗi này…”
Cô không biết cậu chủ nhà họ Nguyễn chưa từng hậu hạ lau tóc cho cô gái nào, nhất là mấy cô gái, cái này đòi hỏi kỹ thuật quá cao..