Đám Lê Hướng Bắc và Quan Lôi đều cảm thấy giống như cô đang cố tình gây chuyện, Trần Tử Huyên nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện phiếm vừa rồi của bọn họ trong phòng.
Cố ý để cho cô đi tham gia những thứ làm từ thiện kia, cho cô thêm chuyện bận rộn.
Không tin cô, không muốn để cô chạy đến nhà trọ của Đường Duật cả ngày.
Lén lắp rất nhiều camera ẩn, nghi ngờ cô ra tay làm cô ba bị thương.
Khốn nạn, Trần Tử Huyên càng nghĩ càng tức giận: “Xin hỏi, hiện tại tôi có thể đi được chưa?”
Nguyễn Chi Vũ chặn đường của cô lại, nếu như là bình thường thì cô sẽ đẩy anh ra rồi giận dữ rời đi.
Hiện tại thế nào, cô đi tham gia học tập làm từ thiện từ những người ở Danh Viện.
Rõ ràng anh muốn dạy dỗ cô một cách trá hình rằng cô luôn phải suy nghĩ vì mặt mũi của chồng, phải dịu dàng nghe lời và coi chồng là trời!
“Hay anh muốn tôi ở lại hầu rượu đây?” Cô cắn răng bày tỏ giọng điệu quái gở.
Cặp mắt sâu của Nguyễn Chi Vũ nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp của anh có chút tức giận: “Không phải anh để em đi học những thứ này sao?”
“Thật sự là rất xin lỗi, tôi không đủ tuệ căn, ngộ tính quá kém, không học được những thứ quá cao thâm kia.” Trần Tử Huyên ngửa mặt lên, cô cố ý đè ép cuống họng để làm bộ rất bình tĩnh nói cho anh biết.
“Trong khoảng thời gian này tôi chỉ học được một thứ, đó là nếu giữa hai vợ chồng tồn tại nghi ngờ, dựa theo những câu chuyện bọn họ hay nói thì kết quả sau đó sẽ thường hay bị vượt quá giới hạn, kết quả là ly hôn.”
Vượt quá giới hạn, ly hôn.
Những chữ này là cấm kỵ trong hôn nhân.
Nguyễn Chi Vũ nghe đến đó thì sắc mặt anh trực tiếp u ám.
Trần Tử Huyên thấy anh giận tái mặt, lúc này cô hỏi lại một tiếng: "Sếp Nguyễn, hiện tại tôi có thể đi được chưa?”
Đây rõ ràng là cố ý muốn chọc giận anh.
“Không cần lo lắng, tôi chỉ về nhà chứ không phải ra ngoài tìm đàn ông đâu.” Trần Tử Huyên vốn không được dịu dàng, cô dùng hết kiên nhẫn rồi nên tức giận rống một tiếng với anh.
Cô ôm áo lông cừu màu đỏ quay đầu lại không thèm nhìn anh mà sải bước đi xa.
Lập tức bầu không khí ở hiện trường rất kỳ lạ, tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng động.
Đám Lê Hướng Bắc hai mặt nhìn nhau, ánh mắt bọn họ nhìn bóng dáng cô bước đi dần dần biến mất trên hành lang.
Chu Tiểu Duy đã sớm đoán được, Trần Tử Huyên tham gia từ thiện được một thời gian ngắn đâu thể học được cái gọi là muốn lấy lòng đàn ông, dỗ dành ông chồng nhà mình hay coi chồng là trời được chứ.
Đóng sập cửa bước ra, trực tiếp rời đi mới là bản tính của cô.
Giữa vợ chồng có thể cãi nhau, có thể mắng nhau là tốt, vì còn có cách cứu chữa.
Trong lòng Chu Tiểu Duy rất hâm mộ cô, dám trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, cho dù đối mặt với người đàn ông như Nguyễn Chi Vũ thì nếu cô không vừa ý, cô sẽ trực tiếp phát tiết.
Sẽ rất khó chịu nếu như cả hai vợ chồng đều kìm nén.
Mắt cô ấy lơ đăng đánh giá Quan Lôi, Quan Lôi vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
Vốn dĩ dáng dấp cô ta rất xinh đẹp xuất chúng, vì gần đây ở nhà họ Bùi nên đã từ bỏ thói quen hút thuốc thức đêm, nên trông càng lóa mắt.
Bản thân cô ấy lại lại càng chán chường ngán ngẩm.
Trong lòng Chu Tiểu Duy đắng chát, Quan Lôi và Bùi Hạo Nhiên đứng cạnh nhau thật sự là trai tài gái sắc rất xứng đôi.
Quan Lôi vẫn luôn nhìn bóng dáng Trần Tử Huyên tức giận rời đi, cô ta nhíu mày nói: “Lợi hại thật.” Không có cảm xúc vui buồn, mà cô ta chỉ đang nói thật.
Không để ý gì hết, muốn đi la đi, xã hội hiện đại quá nhiều trói buộc, bao nhiêu người đề cố giả bộ mỉm cười giả tạo, bày tỏ tính tình chân thật là một thứ khá xa xỉ.
Bùi Hạo Nhiên nhìn Chu Tiểu Duy một cái, ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh ta là không muốn để Chu Tiểu Duy tiếp xúc nhiều với Trần Tử Huyên.
Nếu như học được tính tình kia của Trần Tử Huyên, vậy anh ta không nuôi nổi.
"Chúng ta đi trước thôi.” Bùi Hạo Nhiên dẫn Chu Tiểu Duy đi trước.
Quan Lôi nhìn Chu Tiểu Duy thoải mái mở miệng: “Ngồi xe của tôi đi, Bùi Hạo Nhiên phải đi gặp một khách hàng, cô đừng để anh ấy chạy hai chuyến.”
Chu Tiểu Duy không nói gì, ba người bọn họ tùy ý nói một tiếng với Lê Hướng Bắc rồi đi khỏi.
Trong lòng Lê Hướng Bắc sợ hãi thán phục: “Ba người đi cùng nhau à?”
Quan Lôi thay đổi rất lớn, cô ta cũng không có ý thù địch với Chu Tiểu Duy.
Chu Tiểu Duy không phải dạng phụ nữ nóng nảy nên hẳn là không có cảm xúc mãnh liệt gì.
Từ trước đến nay Nguyễn Chi Vũ không có hứng thú gì với chuyện nhà người khác, anh tự mình đi vào bên trong phòng, ngồi xuống lại nghĩ đến một vài chuyện.
Lê Hướng Bắc lập tức chạy tới, anh ta cẩn thận quan sát anh: “Chi Vũ, tôi cho là cậu sẽ rất tức giận chứ? Xem ra chuyện vừa rồi Trần Tử Huyên không thèm để ý mặt mũi của cậu đã xoay người rời đi, hình như không có ảnh hưởng quá lớn với cậu.”
Nguyễn Chi Vũ lơ đễnh hỏi lại anh ta: “Cậu nghĩ tôi sẽ như thế nào, đập đồ này nọ à?”
“Nếu như là cậu trước kia, cậu sẽ lạnh như băng cả ngày.” Lê Hướng Bắc nói thật, nếu như tâm trạng anh không tốt sẽ rất dễ nhận ra hơi thở đó, dù sao mình cũng bị vạ lây mà.
“Cậu đi tìm một người phụ nữ để kết hôn đi, đây là cách rèn luyện ý chí đàn ông mau lẹ nhất, mỗi ngày cậu đều có thể học cách khống chế cảm xúc.” Giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ rất bình thản, gần đây anh cũng học được một số thứ vui nhộn.
Lê Hướng Bắc nghe thấy thì cười to một tiếng.
Tối đó, Nguyễn Chi Vũ về đến nhà.
“Em còn tức giận sao?” Anh trực tiếp ngồi xuống bên giường.
Trần Tử Huyên nằm nghiêng giả vờ ngủ không thèm để ý tới anh.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thoáng qua mặt cô rồi đứng dậy, anh bắt đầu tìm kiếm trong tủ quần áo của mình.
Sau đó mới mặc lên người áo lông cừu ông già Noel màu đỏ thắm mới mua kia, anh còn rất chân thành nhìn thêm vài lần trước gương, Trần Tử Huyên xoay người rống lên: “Anh làm gì thế, đó không phải là của anh!” Cô cũng định ngày mai sẽ tặng người ta chiếc áo này.
Trần Tử Huyên nổi giận đùng đùng.
Nguyễn Chi Vũ lấy điện thoại di động mở ra nick wechat anh rất ít dùng rồi để chứng cứ ở trước mặt cô, anh bình tĩnh nói với cô: “Đây là ảnh em chụp lúc mua sắm vào chiều nay.”
Nguyễn Chi Vũ bổ sung một câu: “Tất cả đều là của anh.”
“Không biết xấu hổ!” Trần Tử Huyên chán nản, đúng là chiều hôm nay lúc cô mua quần áo lại không biết mua cái nào cho anh, nên tiện tay chụp mấy bức ảnh gửi tới, nhưng bây giờ cô khó chịu, không muốn cho anh nữa.
“Là của anh, không cho phép em tặng người khác” Giọng điệu Nguyễn Chi Vũ kiên định, nói xong anh cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Trần Tử Huyên yên lặng nhìn anh đi vào phòng tâm đóng cửa lại.
Anh không hề nói lời lạnh nhạt, thật sự giống như bình thường.
Tại sao anh lại bình tĩnh như vậy?
Bỗng nhiên Trần Tử Huyên ý thức được, Nguyễn Chi Vũ có đạo hạnh rất cao.
Lúc trước hai người bọn họ cãi nhau đều trực tiếp chiến tranh lạnh, đó là bởi vì cô sẽ không để ý, anh cũng sẽ không đếm xỉa.
Bây giờ Nguyễn Chi Vũ thế này...!Cô đã thua anh ở trận chiến này rồi.
“Rõ ràng là anh có lỗi.” Trần Tử Huyên quấn mền khó chịu.
Lúc Nguyễn Chi Vũ từ trong phòng tắm đi ra, anh trực tiếp bước lên giường lớn.
Cô nằm nghiêng không để ý tới anh, còn anh lại ôm cô từ sau lưng.
“Đừng đụng vào tôi.” Trần Tử Huyên xê dịch thân thể, cô không vui nói.
Trước kia bọn họ cãi nhau, anh nhất định sẽ chủ động đi đến phòng sách ngủ.
Tại sao hiện tại lại thành vô lại rồi? Tiết tấu xử lý vấn đề hôn nhân quá nhanh, Trần Tử Huyên không thích ứng được với tên vô lại này.
“Trần Tử Huyên, tức giận đi ngủ không có lợi cho cơ thể.” Anh thấp giọng nói bên tai cô, hơi thở ấm áp của anh vây tới làm cô bối rối.
Không đúng, bình thường bọn họ không phải chung đụng như thế, anh cũng không quấn người như vậy, Trần Tử Huyên không chịu được bầu không khí mập mờ này.
Cô xoay người một cái, cố ý đen mặt dữ dằn mắng mỏ anh: “Là do Nguyễn Chi Vũ anh sai, anh không tin em, anh còn ép em đi tham gia hạng mục từ thiện!”
Nguyễn Chi Vũ nhìn vào mắt cô: “Là lỗi của anh.”
Trong lòng Trần Tử Huyên chần chờ một hồi lâu, trước kia cô đều dùng chiêu này đối phó anh, hiện tại anh lại chính miệng nhận lỗi trước mặt cô.
Bỗng nhiên cô không còn cách nào khác.
Trần Tử Huyên lại rất không cam lòng, cô tức giận bất bình, lấy đầu mình đập vào lồng ngực cứng rắn của anh: “Em không đi tham gia từ thiện, em không đi tham gia từ thiện đâu…”
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy động tác ngây thơ này của cô thì lại cười.
Anh không khỏi nhớ tới lúc cô còn bé không muốn đi học Piano, cô đã vừa khóc vừa la hét khi luyện đàn: “Con không muốn học, con không muốn học…”
Trần Tử Huyên thấy anh cười làm cô càng thêm phẫn nộ, cô bổ nhào vào trong ngực muốn cắn anh.
Quấn quýt lấy nhau một hồi thì bỗng nhiên giọng nói của Nguyễn Chi Vũ có chút mập mờ: “Không ngủ được vậy hãy làm chút gì đó đi…”
“Anh đừng hòng mơ tưởng!” Sau khi kết hôn, Nguyễn Chi Vũ thay đổi rất nhiều, nếu như nói có gì không thay đổi thì chính là tên đàn ông xấu toàn thích dùng nửa người dưới suy nghĩ như trước đây.
Cứ như Nguyễn Chi Vũ đã sớm nhìn thấu cô, tối hôm qua cô lớn tiếng ồn ào không muốn tham gia hạng mục từ thiện, nhưng hôm sau Danh Viện hẹn cô ra ngoài hội họp thì Trần Tử Huyên vẫn đen mặt đi.
Chuyện này lại khiến cô bỏ qua Đường Duật.
Lúc trước đã nói chủ nhật sẽ đi đến nhà trọ của Đường Duật thăm anh ta, nhưng lại không thể làm trễ nải những chuyện vặt này.
Cho tới giữa trưa, Chu Tiểu Duy mới gửi tin nhắn cho Trần Tử Huyên nói xin lỗi không thể tới thăm Đường Duật được.
Trần Tử Huyên đang đọc văn bản tài liệu hạng mục giúp đỡ cô nhi viện, bấy giờ mới nhớ ra mình đã quên đi đến chỗ của Đường Duật.
Nhớ tới hôm qua Mạc Cao nói Đường Duật không cho ông ta vào nhà trọ.
Cũng không biết gần đây cơ thể của anh ta thế nào, cô gọi điện thoại qua Wechat nhưng Đường Duật luôn trả lời là “Vẫn ổn.” và “Biết rồi.”
Trần Tử Huyên nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cô ném một mớ văn bản tài liệu trên xe rồi quay đầu nói với mấy người trong đó là cô có việc bận trong nhà, bọn họ cũng không dám cản trở cô.
Quay đầu xe lại, cô trực tiếp lái tới nhà trọ của Đường Duật.
Trần Tử Huyên vốn còn muốn dừng xe ở gần cửa hàng giá rẻ để mua một số vật dụng thường ngày cho Đường Duật.
Nhưng cô vừa dừng xe ở ngoài cửa lớn nhà trọ thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cơ thể Trần Tử Huyên lập tức chạy vọt tới trước theo bản năng, nhưng hôm nay là chủ nhật, buổi chiều xung quanh tiểu khu có rất nhiều người già trẻ em đang chơi đùa.
Cô chạy đến ngõ nhỏ nhưng không đuổi kịp bóng dáng trước mặt.
“Là Nguyễn Chi Nghiên ư?” Trần Tử Huyên cảnh giác.
Hình như bóng dáng khi nãy là Nguyễn Chi Nghiên, nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở gần tiểu khu nhà trọ của Đường Duật.
Đột nhiên sắc mặt Trần Tử Huyên thay đổi, cô quay người lập tức nhấc chân chạy vào trong tiểu khu.
Cô vừa cầm túi xách gọi điện thoại cho Đường Duật, thứ trả lời cô chỉ có tiếng tút tút tút mà không có ai nghe.
Trong lòng cô thấy không yên tâm, lúc vọt tới trước cửa nhà trọ Đường Duật, lại nhìn thấy cửa lớn mở rộng ra.
Cô lập tức chạy vào, đồ dùng trong phòng đều là một mảnh lộn xộn, cô đau lòng không thôi.
“Tiểu Trụ Tử!” Trần Tử Huyên hoảng hốt hô to, cô lập tức tìm người trong nhà.
“Đã xảy ra chuyện gì à?” Mạc Cao từ trong phòng bếp bước nhanh đi ra, ông ta nhìn thấy nét mặt sợ hãi của Trần Tử Huyên thì giật mình hỏi: “Tại sao cô lại đột nhiên đến đây?”
“Đường Duật đâu?” Trần Tử Huyên nắm tay ông ta, vội hỏi.
Sắc mặt Mạc Cao vẫn bình thường: “Hôm nay nó tới bệnh viện kiểm tra lại, tôi đang sửa soạn quần áo cho nó để nằm viện mấy ngày…”
“Vậy…vậy sao những thứ này lại loạn như thế?”
“Nội thất mới đó.” Mạc Cao cảm thấy cô rất căng thẳng: “Cô không nhìn thấy à, đều là nội thất tôi mới mua cả.
Tôi muốn thừa dịp Đường Duật nằm viện để thay lại đồ cũ, người của công ty vận chuyển vừa đi, đợi chút nữa bọn họ còn đưa tủ lạnh và điều hòa tới, sau đó bọn họ sẽ phụ trách dọn dẹp sạch sẽ.”
Trần Tử Huyên bình tĩnh lại, cô xác định thứ lộn xộn trong căn nhà, quả thực đều là nội thất mới.
Xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều rồi..