"Lần này may mà đến bệnh viện kịp thời." "Cảm xúc của người bệnh vô cùng bất ổn, không thể để cho cô ấy chịu kích thích.
Chúng tôi đề nghị phải nằm viện ít nhất một tuần, còn liên quan tới việc xuất huyết..."
"Ra ngoài, ra ngoài đi..."
Trong phòng bệnh, bác sĩ điều trị chính nói được một nửa thì người phụ nữ trên giường bệnh đột nhiên căng thẳng nhổm dậy.
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi run rẩy hét về phía cửa phòng.
Bác sĩ và y tá trong phòng lập tức quay đầu lại, Triệu Dịch Kiệt vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng rồi khẽ nói: "Em nói rồi, anh đừng qua đây kích thích cô ấy nữa!"
Nguyễn Chi Vũ đứng sững sờ trước cửa phòng bệnh, gương mặt lạnh lùng kia phức tạp chưa từng thấy.
"Chi Vũ, Trần Tử Huyên thật sự không thoải mái, tối nay chúng ta sang thăm cô ấy..." Lê Hướng Bắc sau lưng thuyết phục một câu.
Anh ta sợ Nguyễn Chi Vũ sẽ nổi đóa ngay tại đây, trước giờ làm gì có ai dám gào lên đuổi anh ra như vậy.
Ầm...!
Cửa phòng bị đóng sầm lại.
Cứ như thế, Nguyễn Chi Vũ bị nhốt ở bên ngoài.
Nhưng anh cũng không hề cản lại.
Nguyễn Chi Vũ không nghe thấy âm thanh bên trong, nhưng cũng không có động tác gì.
Anh nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt trong im lặng.
Lê Hướng Bắc đứng sau anh cảm thấy phát lạnh, nếu như muốn xông vài, cánh cửa bình thường này không thể cản nổi anh.
"Về sau đừng nhắc tới chuyện này trước mặt cô ấy..." Hồi lâu sau, Nguyễn Chi Vũ đột nhiên trầm giọng mở miệng.
Vừa quay người lại, anh lập tức đi thẳng về phía thang máy.
Lê Hướng Bắc ngơ người ra, nhìn anh cứ như vậy mà rời đi, nhất thời không kịp phản ứng.
Anh bị sập cửa mà cứ bỏ đi như vậy thôi sao?
Cái tính cách lạnh lùng trước đó của Nguyễn Chi Vũ đâu rồi? Lúc nào anh học được cách khoan dung như vậy?
Trần Tử Huyên nằm viện hai ngày một đêm, phần lớn thời gian đều im lặng.
Cô không hề nói chuyện, cũng không ăn gì, chỉ dựa vào truyền dịch.
Còn Triệu Dịch Kiệt luôn ở bên cạnh cô.
"Tử Huyên, cô muốn uống nước không?"
Cỡ khoảng chín giờ tối, Triệu Dịch Kiệt thấy mở mắt thì lập tức đi đến bên giường.
Trần Tử Huyên bình tĩnh nhìn anh ta một hồi, âm thành có hơi khàn khàn: "Không cần." Cô nhẹ nhàng từ chối.
Lúc này, tâm trạng cô đã ổn định rất nhiều.
"Bác sĩ nói, trong máu em có phát hiện một ít thuốc kích thích.
Những loại thuốc này có thể kích thích thần kinh, khiến cảm xúc mất khống chế, thai phụ dùng có thể dẫn đến..."
"Anh về đi." Cô đột nhiên ngắt lời anh ta.
Biểu cảm Triệu Dịch Kiệt bỗng trở nên phức tạp: "Cô nghĩ tôi làm những việc này là có mục đích riêng sao? Nhưng mà, tôi không có! Trần Tử Huyên, tối qua cô gọi điện thoại cho tôi, tôi cảm thấy không ổn nên mới chạy qua, tôi thật sự không có mục đích khác..."
Có lẽ trong quá khứ, anh ta đã làm quá nhiều chuyện có lỗi cô, cho nên nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, đáy lòng Triệu Dịch Kiệt bỗng tràn đầy nỗi hổ thẹn và bất an.
"Cảm ơn." Cô rũ mắt xuống, chỉ nói hai chữ đơn giản.
Nếu không nhờ có anh ta, có lẽ...!cô đã chết rồi.
Cô khẽ túm chặt tấm ga trải giường màu trắng, kiềm chế một loại cảm xúc.
"Tối qua cô gọi điện thoại cho tôi, tôi cảm thấy không ổn nên mới chạy qua" Câu nói này nghe thật tức cười...!
Cô có thế nào cũng không nghĩ đến, cô ấn nhầm số gọi cho Triệu Dịch Kiệt lại may mắn giữ được mạng.
Còn Nguyễn Chi Vũ thì sao, cô thậm chí đã cầu xin bọn họ, cô đã hèn mọn cầu xin đến vậy, vì sao họ lại tuyệt tình như thế...!
Triệu Dịch Kiệt đứng bên cạnh giường bệnh, chú ý tới hốc mắt đỏ hoe của cô.
Trần Tử Huyên không giỏi giả vờ, tất cả cảm xúc đều viết hẳn lên mặt.
Cô rất thất vọng, tức giận, còn có đau lòng...!
Vì sao?
"Anh về đi." Cô khẽ nói một câu.
Triệu Dịch Kiệt do dự một chút: "Nhưng cô bây giờ..."
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười cười: "Triệu Dịch Kiệt, lần trước tôi nhảy sông cứu anh một lần, lần này anh cứu tôi.
Đã như vậy, tôi sẽ rộng lượng chúc anh và Trương Thiến Thiến, còn có con gái của anh đám cưới hạnh phúc.".
Truyện Teen Hay
Lời của cô khiến anh ta cảm thấy ngượng ngùng.
Chuyện Trương Thiến Thiến là do anh ta quá giới hạn trước.
Anh ta mở miệng một cách phức tạp: "Trần Tử Huyên, nếu như..."
"Trên thế giới này không có cái gọi là nếu như, anh đi đi..."
Đôi mắt cô trong veo, sắc mặt cũng tốt hơn ban ngày rất nhiều: "Triệu Dịch Kiệt, có lẽ anh chưa từng hiểu tôi, nhưng anh không cần lo lắng cho tôi.
Bởi vì từ sau khi rời khỏi nhà họ Trần, tôi vẫn chỉ có một mình..."
Một mình vẫn sống...!
Cho dù chỉ có một mình, cô vẫn có thể kiên cường.
Triệu Dịch Kiệt mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy bản thân không đủ tư cách.
"Đúng rồi, lúc anh đi ra ngoài, giúp tôi khóa cửa lại.
Tôi không muốn gặp một vài người." Trần Tử Huyên kéo chăn lên, nghiêng người sang một bên giống như muốn chợp mắt một chút.
Cô nhàn nhạt bổ sung một câu.
Cô cũng không quay người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rồi ngay sau đó là tiếng cửa phòng khóa lại.
Tay phải cô bất giác vuốt ve bụng, đôi mắt mở trừng trừng không tiêu cự, cô bối rối nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ một cách nặng nề...!
Khoảng chừng một giờ sáng, một chiếc xe Maserati xanh ngọc vội vàng dừng lại trước cửa bệnh viện.
"Thuốc trong máu cô Trần đã hết hiệu lực, cảm xúc cũng ổn định trở lại..." Viện trưởng bệnh viện và một số bác sĩ cùng tới đón họ.
"Đứa bé thì sao?" Lê Hướng Bắc không nhịn được mà hỏi một câu.
Nguyễn Chi Vũ nghe thấy hai chữ "đứa bé" thì nhắm mắt lại, nhìn lướt qua bọn họ rồi lạnh giọng: "Bất luận đứa bé có ra sao thì cũng phải nói với cô ấy là bình an vô sự!"
Viện trưởng và những bác sĩ bỗng cảm thấy áp lực:"Cậu Quân, không cần phải quá lo lắng về đứa trẻ.
Đứa trẻ tạm thời đã được bảo vệ."
Lê Hướng Bắc nghe tới đó thì lại có chút không tin: "Trong phòng khách sạn có vũng máu lớn, việc này không phải giấu chúng tôi..."
Chuyện cũng đã xảy ra, bọn họ cũng đã xử lý xong.
Chẳng qua bây giờ Nguyễn Chi Vũ không nói cho Trần Tử Huyên biết.
Điều này khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.
"Chúng tôi xét nghiệm máu của cô Trần, phát hiện có một số loại thuốc.
Tạm thời chưa xác định được người bệnh dùng thuốc gì, nhưng liều lượng cũng không cao, cũng không dẫn đến sinh non..." Một bác sĩ nhanh chóng giải thích.
"Vậy tại sao lại xuất huyết?"
"Là như vậy, chúng tôi phát hiện cô Kiều bị viêm cổ tử cung.
Đây là một loại bệnh mãn tính thường gặp, chỉ là cô Trần đang mang thai nên tình hình sẽ nghiêm trọng hơn một chút.
Lần xuất huyết này là do tác dụng của thuốc, cùng với viêm cổ tử cung dẫn đến..."
Nguyễn Chi Vũ nghe đến đây thì đột nhiên thở phào.
Không phải là vì đứa bé, mà là...!
Nếu như cái thai này không còn, vậy thì giữa anh và cô...!
"Các người nói tạm thời an toàn là có ý gì? Bệnh của Trần Tử Huyên nghiêm trọng lắm sao? Sao lúc trước kiểm tra lại không phát hiện." Lê Hướng Bắc có rất nhiều bạn gái, ngẫu nhiên sẽ có vài người nhắc tới chuyện mang thai với anh.
"Đối với việc viêm cổ tử cung, lựa chọn bây giờ của chúng ta là dùng thuốc chữa trị.
Nếu như chứng viêm của cô Trần không thể giảm bớt, vậy thì phải can thiệp bằng phẫu thuật.
Việc này không có hại với phụ nữ có thai, chỉ cần tịnh dưỡng tốt là được, không có ảnh hưởng nhiều đến thai nhi."
Nói xong, bác sĩ giống như sợ Nguyễn Chi Vũ trách cứ nên lập tức bổ sung: "Cô Trần có vẻ đang mang thai song sinh, chứng viêm cổ tử cung cũng chỉ mới bị gần đây, cho nên mới không..."
"Thai song sinh?" Lê Hướng Bắc không có tâm tình nghe một đống thuật ngữ chuyên nghiệp đằng sau, biểu cảm của anh có chút giật mình.
Thế nhưng khi Nguyễn Chi Vũ nghe thấy thai song sinh, anh cũng không có vẻ quá cao hứng.
Anh cũng không thèm để ý đến những bác sĩ này nữa, trực tiếp bước chân về phía thang máy.
Lê Hướng Bắc và các bác sĩ trố mắt nhìn nhau: "Cậu Quân không thích thai song sinh sao?" Một bác sĩ trong đó thì thào, người bình thường nghe thấy thai song sinh đều sẽ đặc biệt vui mừng.
"Thai song sinh?" Bởi vì bây giờ là rạng sáng, trên hàng lang bệnh viện vẫn rất yên tĩnh.
Trong thang máy cũng chỉ có một mình Nguyễn Chi Vũ, anh khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Không hiểu vì sao anh lại nghĩ đến bức hình sinh nở máu me đầm đìa trong giờ sinh học: "Phải sinh hai đứa..." Âm thanh lạnh lùng trầm thấp kia mang theo chút khó hiểu.
Tối nay cũng giống tối hôm qua, đều là lúc rạng sáng, đều là tòa nhà nhà, nhưng chí ít nó không đem lại cảm giác buồn bực cho anh như vậy nữa.
Nguyễn Chi Vũ đến trước một phòng bệnh, anh lặng lẽ đứng đó một hồi mới đưa tay đẩy cửa ra.
Anh nghĩ bây giờ cô hẳn đã ngủ rồi.
Hoặc là cô vẫn đang truyền dịch, không biết tình hình hiện tại thế nào rồi...!
Anh chỉ định thừa lúc cô đang ngủ để đi vào xem, thế nhưng cửa lại bị khóa trái.
Gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ tối lại, anh xoay mạnh nắm cửa nhưng lại bị kẹt.
Biểu cảm anh có chút nhục chí, cô ghét nhìn thấy anh đến vậy sao!
Đêm khuya, cửa sổ bệnh viện không đóng chặt.
Bây giờ là đầu hạ, gió đêm thổi vào có chút ẩm ướt...!
Người phụ nữ trên giường bệnh đúng là đang ngủ say, đột nhiên một bóng người đứng dậy, đi về phía cửa sổ và nhẹ tay khép nó lại.
Anh đi đến bên giường bệnh, đắp chăn lên cho cô.
Bởi vì do phòng bệnh đang khóa trái, trước đó cũng dặn bác sĩ và y tá đừng quấy rầy cho nên lúc này chỉ có anh và cô trong phòng.
Anh đứng bên cạnh giường bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm.
Anh giống như bị ma xui quỷ khiến, cúi người vuốt ve cánh môi cô...!
Anh đột nhiên rất muốn, rất muốn lại gần cô.
Anh cúi đầu xuống, môi khẽ chạm môi cô.
Còn cô thì dường như rất nhạy cảm, đột nhiên nghiêng đầu khiến người đàn ông chột dạ, lập tức đứng thẳng người.
"Chi Vũ!"
Bảy giờ sáng hôm sau, Lê Hướng Bắc chạy đến bệnh viện.
Anh ta nghĩ thuốc của Trần Tử Huyên đã hết tác dụng, sẽ không còn nóng nảy như vậy nữa nên lập tức đến thăm cô.
Không ngờ, anh ta lại trông thấy Nguyễn Chi Vũ ngồi trên ghế ngoài cửa phòng.
Anh đã ngồi đây cả đêm sao?
Anh không đi vào sao?
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ rất khó coi, ngước mắt lên nhìn anh ta.
Bác sĩ bệnh viện bắt đầu trực ca sớm, y tá gật đầu chào bọn họ rồi bước lên gõ cửa phòng.
"Buổi sáng tốt lành, bây giờ chúng tôi muốn đi vào..." Y tá lễ phép nói với bên trong.
Lê Hướng Bắc nghe đến đó đã hiểu, Nguyễn Chi Vũ bị Trần Tử Huyên nhốt ngoài cửa...!
Anh ta cảm thấy lòng kiên nhẫn của Nguyễn Chi Vũ đã tăng rất nhiều.
Song, lúc cửa phòng được mở ra, Nguyễn Chi Vũ hơi trợn mắt lên, đẩy bác sĩ và y tá trước mặt mà xông vào.
"Các người!" Anh tức giận liếc Triệu Dịch Kiệt, bọn họ đã ở cùng nhau cả đêm!
Trong căn phòng khóa trái cửa này!
Trần Tử Huyên đã tỉnh lại, tinh thần của cô đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Thế nhưng, khi nhìn thấy anh, sắc mặt cô vẫn không tốt lên.
"Muốn nói cái gì?" Cô nhìn Nguyễn Chi Vũ rồi cười khẩy: "Muốn nói tôi là thủy tinh dương hoa, đi gắp nơi dụ dỗ đàn ông sao?".