“Buông ra… Nguyễn Chi Vũ, thả tôi ra…”
Cô bị anh nắm lấy cổ tay rồi kéo xuống cầu thang.
Hàng lông mày thanh tú của Trần Tử Huyên nhíu lại, cô nhìn gương mặt của người đàn ông lạnh lùng trước mặt mình, đột nhiên anh lại xuất hiện ở cái nhà trọ cũ kỹ này rồi lạnh lùng vứt một câu:
“Vậy cậu nghĩ tôi là người thế nào?” Anh nói xong liền kéo cô đi, cô không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Trần Tử Huyên quay đầu, lo lắng nhìn về phía cầu thang...!Lúc anh kéo cô đi, Triệu Dịch Kiệt không đồng ý nên đứng chắn giữa ngăn lại, vì đứng không vững nên anh ta đã ngã xuống, hình như đã bị rất nhiều mảnh kính vỡ găm vào cánh tay.
“Cô lo cho anh ta à?”
Anh nói một cách lạnh lùng và nặng nề, nhìn thẳng vào cô khiến trong lòng Trần Tử Huyên bất giác trở nên lạnh lẽo.
Nguyễn Chi Vũ tức giận nhìn dáng vẻ rụt rè của cô, gần từng câu từng chữ nói: “Em họ tôi còn phái người chuyển tới đối diện trông chừng phòng trọ của cô, nó đối xử với cô…đúng là rất có lòng.” Anh nói câu cuối, giọng điệu có chút chế giễu.
Trần Tử Huyên vô cùng tức giận đáp: “Nguyễn Chi Vũ, anh nói thế là có ý gì? Khi nãy Triệu Dịch Kiệt uống say nên tôi mới dìu anh ta, chúng tôi không…”
“Ngồi vào.”
Anh có chút mất kiên nhẫn, ra lệnh cho cô ngồi vào trong xe.
Nguyễn Chi Vũ lập tức khởi động xe, xe chạy bon bon trên đường, anh nhìn về phía trước không chớp mắt, Trần Tử Huyên đang ngồi ở ghế phụ dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, anh im lặng khiến bầu không khí trở nên rất yên tĩnh.
Trần Tử Huyên nhìn anh, cô định mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Tối hôm qua anh vừa gửi tin nhắn cho cô kể tình hình ở bên Mỹ, nói phải tháng sau mới về được, mà giờ lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố A…
Anh mặc một bộ âu phục đắt tiền, vẫn rất khôi ngô tuấn tú nhưng trông có vẻ gầy hơn, hai hàng lông mày nhíu lại có chút mệt mỏi.
Anh đi Mỹ khoảng hai tuần mà không hiểu sao cô lại có cảm giác như lâu lắm rồi không được gặp anh.
Trần Tử Huyên nghiêng đầu, trong lòng cảm thấy hỗn loạn, cô có rất nhiều thứ muốn hỏi anh.
Nhất là mấy lời mà Triệu Dịch Kiệt đã nói, sáu năm trước…
Cô do dự một hồi lâu, vừa mở miệng định hỏi anh thì lại thấy phong cảnh xa lạ ngoài cửa sổ xe, có chút giật mình hỏi: “Đi đâu vậy?”
Đây không phải đường về nhà họ Nguyễn.
Anh không trả lời cô.
Lúc này đã là chiều tối, sắc trời lờ mờ, từng chiếc đèn đường nhanh chóng bật sáng lên.
Hiếm khi Nguyễn Chi Vũ tự mình lái xe, khuôn mặt lạnh lùng của anh không chút biểu cảm gì, tay phải cầm tay lái, rẽ tại đường giao nhau hình chữ T ở phía trước rồi lập tức lao vào bóng đêm sâu hun hút.
Xe chạy khoảng ba mươi phút, khi ra khỏi đường cao tốc, cảnh đường phố xung quanh dần trở nên sáng sủa hơn, ánh đèn rực rỡ, biển quảng cáo nhấp nháy không ngừng.
Đây là khu giải trí rất nổi tiếng của thành phố Đông Phi, cũng có người ngầm gọi nơi này là LasVegas thứ hai, nghe nói ban ngày nơi này giống như một thành phố không có người nhưng khi màn đêm buông xuống, nơi này sẽ trở nên rất ồn ào náo nhiệt.
Có không ít khách du lịch nghe thấy tiếng tăm của nơi này nên thường ghé tới vào ban đêm, tuy nhiên nếu không có người quen trong này thì muốn chơi cũng không biết cách chơi.
Mà nơi này lại rất lạ lẫm với Trần Tử Huyên.
Nguyễn Chi Vũ không lái xe vào khu vực phồn hoa nhất đó mà rẽ trái đi vào một con đường nhỏ vắng vẻ.
Trần Tử Huyên nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng.
Tại sao anh lại dẫn cô tới đây?
Một lát sau, chiếc xe dừng lại ở một con ngõ tối tăm vắng vẻ.
Nguyễn Chi Vũ vừa mở cửa xe liền có hai người vội vàng đi tới, vẻ mặt hai người đó hiện lên vẻ nịnh nọt, hơi khom lưng nói nhỏ vào tai anh cái gì đó.
“Đi ra đây.”
Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại nhìn vào trong xe gọi một tiếng, giọng điệu vô cảm khiến cô không thể biết tâm trạng của anh.
Cô ngồi ở ghế phụ cảm thấy rất lo lắng, cô mở cửa xe ra, cảnh giác chậm rãi bước xuống xe.
Khi Trần Tử Huyên vừa mới bước xuống, hai người đàn ông đứng sau lưng họ bỗng giật mình, dường như bọn họ rất kinh ngạc khi thấy Nguyễn Chi Vũ dẫn theo một người phụ nữ.
Hai người đàn ông đó không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ khẽ gật đầu với Trần Tử Huyên rồi nghiêm túc dẫn đường cho bọn họ.
Đi thẳng tới cuối con ngõ tối tăm, có một người đàn ông đi lên gõ năm lần lên một chiếc cửa sắt lớn, ba tiếng dài hai tiếng ngắn.
Chẳng mấy chốc chiếc cửa sắt nặng nề được mở ra.
Trần Tử Huyên nhìn qua bỗng cảm thấy giật mình.
Mặc dù ánh đèn trong đó không sáng nhưng vẫn có thể nhìn thấy cách bày trí hoa lệ và nguy nga, cô đi vào bên trong, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ náo nhiệt truyền tới, mà càng đi vào trong thì ánh sáng càng sáng trở nên rực rỡ chói mắt.
Sự căng thẳng trong lòng cô càng tăng thêm.
Cô đi vào thang máy theo Nguyễn Chi Vũ, tầng bốn, cô cứ cảm thấy cái số tầng này nhìn không rõ mà người đàn ông lạnh lùng bên cạnh lại không nói lời nào.
Lúc đến tầng bốn, đập vào mắt cô là một đầu hành lang cổ kính hiện ra trước mặt, trên vách tường ở hai bên treo những chiếc đèn thủy tỉnh kiểu Châu u, ánh sáng màu da cam không quá sáng lại mang thêm cảm giác âm u.
Mỗi lần bước đi, Trần Tử Huyên lại nghe thấy bước chân của chính mình, tầng này đúng là rất yên tĩnh.
Trong lúc đi cô và anh có tình cờ gặp một vài người, bọn họ đều sẽ đứng thẳng bất động, cúi đầu xuống nhường đường cho bọn họ.
Mà những người này đều vô thức nhìn Trần Tử Huyên, dường như bọn họ thấy sự xuất hiện của cô rất kỳ quái, chuyện này khiến da đầu Trần Tử Huyên có chút tê dại.
Rốt cuộc đây là đâu?
Đột nhiên người đàn ông vẫn luôn dẫn đường phía trước nhận một cuộc điện thoại, sau khi anh ta cúp máy thì đi tới cạnh Nguyễn Cao Minh, khẽ báo cáo: “Cậu Nguyễn, Nguyễn Ngọc Hoàn đưa hạng mục Hải Thành cho Triệu thị, nhưng ngân sách đã vượt quá ba mươi phần trăm so với giá thị trường…”
Hiển nhiên bọn họ đang nói tới chuyện công việc, Nguyễn Ngọc Hoàn lợi dụng chức quyền của nhà họ Nguyễn để kéo tiền về cho nhà chồng của bà ta.
Cô đã sớm nghe nói chuyện mấy bác gái của Nguyễn Chi Vũ vắt óc suy tính với tập đoàn từ lâu.
Nhưng Trần Tử Huyên thấy rất kỳ lạ, người đàn ông này gọi thẳng tên của Nguyễn Ngọc Hoàn, dù sao Nguyễn Ngọc Hoàn cũng là bác gái cả của Nguyễn Chi Vũ, giọng điệu của người đàn ông này còn có chút khinh thường chứ tuyệt nhiên có chuyện kính trọng gì.
Mấy người này không phải người của nhà họ Nguyễn.
Trần Tử Huyên nghĩ lại, người của ông cụ Nguyễn thường gọi Nguyễn Chi Vũ là cậu Chi Vũ.
“Muốn lấy tiền cũng được.” Nguyễn Chi Vũ đi tới chỗ điêu khắc tượng gỗ đen trước cánh cổng chính, vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt trả lời một câu: “Vậy phải xem ông ta có đáng giá hay không.”
“Vâng.” Người đàn ông đó gật đầu rồi quay người rời đi.
Trần Tử Huyên không hiểu rõ ý của bọn họ, nhưng cái giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.
Cánh cửa gỗ đen sang trọng và chạm khắc tinh xảo được mở ra, dáng người Nguyễn Chi Vũ rất đẹp, anh sải bước đi vào, Kiều Bích Ngọc đứng ở cửa ra vào, không nhấc chân lên được.
Cô không muốn đi vào.
Bởi vì có một âm thanh rất kinh khủng truyền ra từ trong đó…
Có người đang ra sức dập đầu, tiếng rầm rầm rầm vang lên, đập lên sàn nhà đá cẩm thạch lạnh buốt, tay chân ông ta bị trói chặt bởi dây thừng, quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy không ngừng cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, lần sau tôi không dám nữa…”
“Đường Vĩnh Hậu, mày nghĩ còn có lần sau à?”
Một người đàn ông vạm vỡ cao ít nhất là một mét chín dùng giọng điệu khinh thường thô lỗ chửi một câu, anh ta tàn nhẫn quất chiếc roi da đen dài vào người đàn ông quỳ trên mặt đất đó.
Chát!!!
m thanh này rất chói tai, trong lòng Trần Tử Huyên run lên một cái, chỉ trong nháy mắt sau lưng người đàn ông quỳ trên mặt đất bắt đầu da tróc thịt bong, ông ta đau đến mức kêu gào đến khàn cả giọng.
“Cậu Nguyễn.”
“Cậu Nguyễn…”
Lúc Nguyễn Chi Vũ đi tới gần, những người đàn ông cầm roi da đó lập tức đứng thẳng người, khẽ gọi anh.
Người đàn ông nhếch nhác nằm rạp trên sàn nhà vội ngẩng đầu lên, lúc ông ta nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ, hai con mắt càng trợn to hơn, run rẩy nói năng lộn xộn: “Cậu, Cậu Nguyễn, tôi…tôi sẽ phụ trách nhóm tấm thép này, chắc chắn tôi sẽ nghĩ cách…”
Đối lập với vẻ hoảng sợ lo lắng của ông ta, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm của người đàn ông đang đứng kia còn đáng sợ hơn.
“Chú Đường, chúng ta cũng được coi là thông gia, chú không cần phải khẩn trương như vậy.”
Nguyễn Chi Vũ thản nhiên nói một câu, không nghe ra được chút cảm xúc hỉ nộ ái ố nào từ giọng nói của anh.
Nhưng mà hai tiếng ‘chú Đường’ của anh lại khiến người đàn ông trên mặt đất sợ chết khiếp: “Cậu Nguyễn, tôi không dám, không dám…
Nguyễn Chi Vũ không buồn liếc nhìn lại ông ta, quay đầu ra cửa khẽ gọi: “Bích Ngọc, tới chào hỏi chú họ cô đi.”1
Cơ thể Trần Tử Huyên cứng đờ, trong lòng trở nên rất hỗn loạn.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Chi Vũ gọi cô như vậy, trước kia hầu như là gọi họ tên đầy đủ của cô, anh gọi cô là Tử Huyên một cách nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng cô nghe xong lại thấy hơi lạnh sau lưng.
Mà giờ cô cũng nhận ra người đàn ông trung niên đang nằm rạp trên sàn nhà đúng là một người họ hàng xa của cha cô.
“Tử Huyên, Tử Huyên nhà chúng ta đấy à?” Người đàn ông đó kích động gọi lớn ra ngoài cửa: “Tử Huyên, chú là chú Đường của cháu đây, lúc cháu còn bé chú còn bế cháu, cháu có nhớ chú không…?” Ông ta cố bày ra một khuôn mặt tươi cười lấy lòng, nhưng gương mặt dính máu lại càng khiến ông ta trở nên đáng sợ hơn.
Trần Tử Huyên bị hai người đàn ông vạm vỡ sau lưng ‘mời’ tới chỗ Nguyễn Chi Vũ, cô rất không cam lòng tới gần, Nguyễn Chi Vũ ngồi chính giữa chiếc sô pha lớn bằng da màu đỏ sậm.
Lúc cô tới gần, anh duỗi cánh tay ra kéo cô ngồi trên đùi anh.
Động tác của anh rất nhanh khiến cô không kịp kháng cự.
Trần Tử Huyên bị anh giam trước ngực cực kỳ không tự nhiên, cô vô thức giãy giụa nhưng hai tay Nguyễn Chi Vũ ôm trên eo cô, âm thầm dùng sức không cho cô động đậy lung tung.
Mà vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ lại rất bình tĩnh, hơi lười biếng nghiêng đầu nhàn nhã dựa vào vai trái của cô, từ xa nhìn lại trông chẳng khác gì một đôi yêu nhau tình cảm.
“Tử Huyên, vị chú Đường này của cô đã làm một chuyện không nên làm, cô nói thử xem nên xử lý sao đây?”
Đôi môi mỏng của Nguyễn Chi Vũ dán lên tai cô, trầm giọng hỏi một câu, giống như anh thật sự chẳng quan tâm tới chuyện này mà thật lòng muốn xử lý theo ý cô.
Trần Tử Huyên kìm nén nỗi lo lắng bất an, cô mím môi không nói gì…
“Cô biết không, hiện hơn bảy mươi phần trăm hạng mục của nhà họ Trần đều dựa vào nhà họ Nguyễn.”
Nguyễn Chi Vũ dựa vào bả vai cô, không nhanh không chậm nói tiếp: “Vị chú họ này của cô đã trộm long tráo phụng trong một hạng mục, đổi thép Đức thành hàng nội địa, nuốt hai nghìn tỷ đồng tiền chênh lệch.”
Trần Tử Huyên nghe đến đó thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Dường như Nguyễn Chi Vũ rất hài lòng với vẻ mặt lo lắng này của cô, anh nhàm chán dùng tay phải vuốt tóc cô, lẩm bẩm: “Nếu truy tố chuyện này theo pháp luật thì sẽ liên quan tới nhà họ Trần, cha cô – Trần Võ Quyền sẽ không bao giờ ngóc được đầu lên trong thương trường.”
“Anh, anh muốn nói gì?” Cô không thể kiềm chế được nhịp tim hỗn loạn của mình, gấp gáp hỏi anh.
Chẳng mấy chốc Trần Tử Huyên đã ý thức được anh cố ý nói những chuyện này với mình.
“Vụ án năm đó của Triệu Dịch Kiệt là do tôi sai người làm.”
Đột nhiên Nguyễn Chi Vũ ngồi thẳng lên, sắc mặt trở nên u ám, nhìn thẳng vào khuôn mặt sợ hãi của cô.
Cô nhìn anh, không ngờ anh lại thừa nhận không chút kiêng dè gì.
Là do anh làm, sao lại có thể thế được!
“Trần Tử Huyên, cô là người thông minh, tuyệt đối đừng làm chuyện tôi không thích giống như chú họ cô…” Anh cười khẩy một cái, nhấn mạnh.
Hình như Nguyễn Chi Vũ rất bực bội, anh đẩy cô ra.
Trần Tử Huyên lập tức đứng lên, khuôn mặt căng thẳng đứng một bên, cô nhìn thấy anh cầm chai rượu tây trên bàn lên, rót non nửa ly rồi cầm lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó Nguyễn Chi Vũ đặt chiếc ly thủy tinh lấp lánh lên mặt bàn một cách nặng nề, ngẩng đầu lên và lạnh lùng nói một câu: “Đưa lên đài, chịu được mười lăm phút thì mạng này là của ông…”
“Đừng, đừng mà cậu Nguyễn, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu cầu xin cậu hãy cho tôi một con đường sống…”
Đường Vĩnh Hậu khóc lóc thảm thiết, toàn thân run rẩy cầu xin tha thứ nhưng cuối cùng vẫn bị kéo lên võ đài.
Mười lăm phút, đương nhiên ông ta không thể chịu được đòn đánh tàn nhẫn của những tay quyền anh chuyên nghiệp, từng tiếng hét đầy đau đớn thảm thiết, tiếng khóc, tiếng van xin đứt quãng…Đối phương ác độc đánh vào xương vai phải của ông ta, nghe rõ ràng được tiếng xương cốt vỡ vụn…
Khuôn mặt Trần Tử Huyên trắng bệch, mở ta hai mắt nhìn toàn bộ quá trình ông ta bị hành hạ, hiện thực tàn bạo.
Cơ thể trở nên run rẩy…anh đang cảnh cáo cô.
Cô nhớ tới câu “Cô nghĩ tôi là người thế nào?” mà anh đã nói trước đó.
Mà giờ anh lại dẫn cô tới đây, anh muốn nói cho cô biết Nguyễn Chi Vũ anh chính là người như thế.
Nếu phạm phải sai lầm, anh cũng sẽ dùng thủ đoạn như thế với cô..