Lôi Thanh Tiêu nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Kỳ Huyễn Vu, kiên định nói: "Không phải là do cha tôi, là bản thân tôi tự đề nghị, ngoại trừ chuyện đêm hôm qua ra, tôi nghĩ cậu chẳng còn quan tâm đến chuyện gì nữa, bên tôi còn có cuộc họp, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Nói xong, Lôi Thanh Tiêu thật sự cúp điện thoại, Kỳ Huyễn Vu còn chưa nghe xong câu nói cuối cùng của Lôi Thanh Tiêu.
"Này, cậy đừng vội cúp điện thoại chứ, tôi còn chưa nói hết đâu!"
Tuy nhiên, lúc này bên tai Kỳ Huyễn Vu chỉ vang lên tiếng tít tít.
"Cúp thật à, xem ra là vội thật." Kỳ Huyễn Vu lẩm bẩm nói.
Lôi Thanh Tiêu cúp điện thoại, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động, anh đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi tới phòng họp. Trong phòng họp, quản lý các bộ phận đều đã đến chờ sẵn Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu đến phòng họp một mình, đi tới vị trí ngồi của mình, bầu không khí trong phòng họp lại về trạng thái lạnh như băng, tất cả mọi người đứng dậy, chờ anh lên tiếng.
Lôi Thanh Tiêu ngồi xuống trước, mọi người đồng loạt ngồi xuống, bọn họ không dám quên, cũng không dám nói gì về cuộc họp trước đó.
Lôi Thanh Tiêu nhìn về phía Linda, lạnh lùng nói: "Linda, đến lượt cô rồi."
Linda run rẩy đứng lên, nói: "Đây đều là mấy bản kế hoạch và quảng cáo thành côngmà mấy năm qua bộ phận kế hoạch chúng tôi đã làm ra, mời Lôi tổng xem qua."
Lôi Thanh Tiêu nhìn tập tài liệu được đặt trước mặt mình, không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Linda, hình như cô đã quên mất chuyện tôi cần cô giải thích, có cần tôi phải lặp lại lần nữa không?"
Linda thấy Lôi Thanh Tiêu không thèm động vào tập tài liệu trước mặt, trái tim lại chìm xuống, cô ta vội vội vàng vàng giải thích: "Không, tôi không quên, tôi muốn dùng tài liệu này để giải thích, buổi sáng anh nói đến vấn đề kinh phí, trên thực tế mỗi lần dành một hợp đồng quảng cáo nào đấy, đều cần phải đàm phán nhiều lần, khó tránh khỏi phát sinh chi phí ăn uống, nhưng do có một số người không kiểm soát được chi phí, làm chi phí đi đội lên cao, đều là do tôi không làm tốt nhiệm vụ của mình, sau này tôi sẽ đưa ra tiêu chuẩn khắt khe hơn cho chi phí bữa ăn."
Lôi Thanh Tiêu nghe lời giải thích của Linda, khoongn gừng gõ ngón tay lên mặt bàn, phát ra tiếng vang lớn, sắc mặt của Lôi Thanh Tiêu cũng càng ngày càng lạnh hơn, hỏi: "Chẳng lẽ dự án quảng cáo không cần dựa vào bản kế hoạch xuất sắc, mà dựa vào những thứ khác để hoàn thành?"
Lôi Thanh Tiêu vừa nói vừa mở tài liệu trên bàn ra, đúng lúc này, điện thoại di động của anh hơi chấn động, Lôi Thanh Tiêu đọc nội dung hiện thị trên màn hình.
Trợ lý Quách: Kế hoạch của Điềm Mộng Hinh bị đánh cắp
Lôi Thanh Tiêu cầm điện thoại di động lên, trả lời bốn chữ.
Lôi Thanh Tiêu: Tên dự án.
Hóa ra lúc trợ lý Quách đi tới bộ phận kế hoạch, thăm dò mọi người trong phòng, Lâm Lâm đã chia sẻ rất nhiều chuyện.
"Mộng Hinh có khả năng lên ý tưởng rất tốt, lúc trước cô ấy ứng tuyển vào vị trí lên ý tưởng cho quảng cáo, nhưng Linda phát hiện ra cô ấy có khả năng, đã nhiều lần đạo dùng và sao chép ý tưởng của Điềm Mộng Hinh, vẫn lúc nào cũng nói với Mộng Hinh là ý tưởng của cô ấy rất hay, nhưng chưa chín chắn, Linda nói là sẽ sửa lại giúp cô ấy, kết quả cuối cùng lại trở thành hết công lao cả Linda."
Nghe Lâm Lâm nói những lời này, trợ lý Quách lập tức gửi tin nhắn tới.
Trong phòng họp, Linda run rẩy nói: "Đúng là một kế hoạch tốt có thể thu hút được càng nhiều khách hàng hơn, chỉ là không có nhiều nhân viên có năng lực, rất nhiều dự án trong tài liệu đều do tôi làm cả."
Lúc này, trên màn hình điện thoại của Lôi Thanh Tiêu đã hiện thị mấy cái tên dự án, Lôi Thanh Tiêu mở tài liệu ra nghiêm túc đọc, có mấy cái đều lấy tên người thực hiện là Linda.