Quân rất rành các ngõ ngách ở khu này, đuổi theo bọn bắt cóc một lúc liền theo sát.
Bọn người đó liên tiếp ném pháo hơi cay, khiến Quân mấy lần suýt lạc tay lái rẽ xuống dưới vườn rau.
Khói bụi mịt mù, màn rượt đuổi vô cùng căng thẳng.
“Sắp ra đường lớn rồi, biết chừng sẽ có cảnh sát tiếp ứng.” Hoàng lên tiếng.
“Cảnh sát? Không cần phiền phức vậy đâu.”
Quân đạp chân ga cố gắng tăng tốc.
Quả nhiều đường lối ở đây quen thuộc rất nhanh đã giúp Quân có ưu thế vượt lên trên bọn bắt cóc và ép chiếc xe jeep của họ rớt xuống mương.
Anh và Hoàng tức thì phóng xuống, liên tiếp tung cước đánh hạ bọn người bắt cóc.
Quân ra đòn rất quyết liệt, Hoàng cũng không hề thua kém.
Bọn bắt cóc có tới sáu người cho nên giằng co cũng mất một chút thời gian.
Ngay lúc thắng thế, tưởng chừng sẽ thu thập được bọn người đó một cách nhanh gọn, xa xa đã nghe có tiếng còi hú của cảnh sát.
Quân rùng mình một cái, lập tức trở nên căng thẳng.
Cảnh sát ập xuống, đánh hạ mấy tên bắt cóc và còng tay chúng lại.
Nhưng sắc mặt Quân vẫn không khá hơn.
“Sao thế? Sợ?” Hoàng nhướng mày hỏi.
Quân sững sờ, nghi hoặc lườm Hoàng: “Rốt cuộc anh là ai? Anh chung bọn với họ sao?”
“Không chắc chắn.
Nhưng chờ anh nhận ra, đã quá muộn.”
Quân kinh hãi.
Bấy giờ cảnh sát đến, sao đó lấy xe của họ áp giải tất cả về sở cảnh sát.
Chuyện cứ không ngờ đến liên tiếp xảy ra, khiến mọi thứ trở nên ngoài dự liệu.
Thượng Vân Hi bị cảnh sát truy ra vết tích là người nhập cảnh trái phép, nên đưa ra lệnh trục xuất trở về Hong Kong.
Quân bàng hoàng, liên lạc với chỗ quen biết tìm hướng giải quyết nhưng cuối cùng vẫn không thể nào xoay sở được.
Lúc ra đến bên ngoài, trông thấy Hoàng cũng cho lời khai đi ra khỏi, Quân nóng giận lao đến túm lấy cổ áo và nói: “Rốt cuộc mày là ai? Nghe sự sai bảo của ai?”
“Một cô gái tên Lạc Anh.
Hôn thê của Kỷ Huân Nhiên.”
Quân nhíu mày, bắt đầu lục tìm ký ức.
Mãi một lúc lâu sau mới kịp nhớ ra.
Hoàng nhìn anh và cười lạnh.
Hoàng dứt khoát hất tay Quân ra khỏi, gằn giọng đáp: “Chờ đó đi.
Mày cũng chẳng yên thân.”
Quân kinh hãi, cảm giác rất mực kì dị.
Hoàng ra ngoài đón taxi và rời đi.
Quân chỉ có thể đến phòng khám để thăm Thượng Vân Hi trước.
Cô bị tẩm thuốc mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh, nhưng theo bác sĩ nói tình trạng không gì đáng ngại.
Quân gọi về báo bình an cho mẹ, trong đầu cứ không ngừng suy nghĩ về người đàn ông tên Hoàng kia.
Phá này, Lạc Anh nghe điện thoại xong thì nói với Kỷ Huân Nhiên tình trạng của tập đoàn K.
Cô cho rằng mình phải lập tức trở về Hong Kong.
Kỷ Huân Nhiên vẫn một mực lạnh nhạt, qua loa nói: “Đợi khi kí hợp đồng và lên dây chuyền sản xuất đầu tiên anh mới chịu trở về.”
Lạc Anh tức giận, muốn tiếp tục đôi co thì nhận được cuộc gọi đến, qua nhìn số hiển thị rồi đi ra ngoài nghe máy.
“Cái gì?”
“...”
“Các người làm ăn sơ sẩy vậy sao? Thật đáng chết? Vậy cô ta hiện giờ ra sao?”
“...”
“Được.”
Lạc Anh quay trở vào nhà, nhìn Kỷ Huân Nhiên và nói: “Nếu anh thích ở đây em cũng không miên cưỡng.
Em phải về lo liệu chuyện ở công ty trước.”
Kỷ Huân Nhiên nhìn cô, nhất quyết gật đầu: “Thế thì cứ như vậy.”
Lạc Anh nhướng nhẹ mi mắt.
Sau đó trở vào phòng thu xếp hành lí.
Xong, cô lại quay ra và nói: “Sáng mai em mới đi.
Không cần quá gấp rút.”
Cô cứ thay đổi thất thường, nhưng Kỷ Huân Nhiên cũng không màng bận tâm đến.
Anh lại vòng qua thị trấn dạo phố, ngó nghiêng đây đó một lượt thì trở về nhà.
Bấy giờ nắng chiều nhưng vẫn rất gắt.
Ngang qua chỗ nhà bà chủ vườn cam thì hay tin mẹ của Daniel đã được giải cứu, không gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên nhà họ vẫn chưa được vui vẻ trở lại.
Buổi tối, cả nhà lại bày tiệc rượu và nướng thịt.
Lạc Anh vui say nhất.
Những người quen cứ không ngừng ghép đôi cho Kỷ Huân Nhiên và Lạc Anh.
Khiến Kỷ Huân Nhiên lấy làm phiền phức.
Một mình anh sải bước ra ngoài nhà gỗ phía sau vườn, vừa thưởng thức rượu nho vừa vẩn vơ suy nghĩ.
Lạc Anh lại tìm đến, dáng vẻ ngà ngà say.
Kỷ Huân Nhiên nhìn thấy cô lại cảm thấy phiền toái.
Vừa hay muốn đứng dậy rời đi của đã ngã ập xuống vào lòng anh.
Kỷ Huân Nhiên đương nhiên biết là cô cố ý.
Lập tức nhíu mày cau có.
“Em say rồi, về nhà thôi.”
“Em đâu có say.”
“Vậy thì cứ ở lại đây tùy em, anh về.”
“Anh cứ phải tránh né em vậy sao? Anh ngồi đây tương tư về ả đàn bà đã chết kia, tự làm khổ mình như thế làm gì? Cô ta ngày trước bị Hoàng Phủ Luật bắt cóc.
Biết chừng đã bị dày vò thân xác, đâu có xứng được anh nhung nhớ chứ...”
“Im miệng đi.”
Kỷ Huân Nhiên tức giận quát.
Lạc Anh cũng nóng giận, ánh mắt đò ngầu uất nghẹn.
Vài giây kế tiếp liền bổ nhào ôm lấy Kỷ Huân Nhiên và hôn mạnh xuống, Kỷ Huân Nhiên tránh né, không ngừng đẩy cô ra khỏi, thái độ hết sức bài xích và chán ghét.
“Em điên rồi.”
“Anh thủ tiết cho cô ta sao? Thật buồn cười.”
Lạc Anh mặc chiếc maxi voan mỏng, bao nhiêu gợi cảm đều để lộ ra hết, bị Kỷ Huân Nhiên từ chối giống như một đả kích.
Cô cởi bỏ lớp váy xuống, mạnh dạn tiến tới ôm ghì lấy Kỷ Huân Nhiên, không ngừng nức nở: “Anh không thể dịu dàng với em một chút được sao? Dù gì em cũng là vợ sắp cưới của anh, em có thể cho phép anh nhớ nhung cô ta, nhưng mà...!anh không thể dịu dàng với em được sao?”
Kỷ Huân Nhiên nhíu chặt chân mày, cảm thấy thật khó xử.
Cũng may là trời tối, bộ dạng này của Lạc Anh phô ra biết chừng gây náo động.
Lạc Anh thấy Kỷ Huân Nhiên không còn phản ứng thái quá liền động tay động chân giở trò quyến rũ, cứ không ngừng trêu chọc dây dưa trên người Kỷ Huân Nhiên.
Đợi khi đối phương hơi bối rối, cô không ngần ngại đặt xuống môi anh một nụ hôn.
Vừa hay dùng lưỡi cuốn lấy đối phương thì trong một khắc đã bị Kỷ Huân Nhiên phũ phàng từ chối.
“Đủ rồi, anh không có nhã hứng giỡn chơi với em.”
Kỷ Huân Nhiên kéo lấy thân áo của Lạc Anh lên, rồi quay mặt bỏ đi.
Thái độ dứt khoát không chút lưu tình.
Lạc Anh xấu hẩu, nước mắt ngắn dài chảy xuống.
Cô chỉnh lại thân áo, tức thời lại đuổi theo bước chân của Kỷ Huân Nhiên.
“Khi về, chúng ta dứt khoát kết hôn đi.
Anh muốn mở hãng rượu muốn làm gì em đều chiều ý.”
“Có cần vậy không? Sao em cứ phải mê muội không chịu thức tỉnh, anh đối với em một chút cảm tình cũng không có.
Nếu không vì cha em thuyết phục, Kỷ thị gặp khó khăn...!anh đã không để mình dính dấp tới em.”
“Vốn anh còn vì trả thù và chết tâm vì sự ra đi của Thượng Vân Hi mà thôi.”
“Biết vậy sao em vẫn cố chấp?” Kỷ Huân Nhiên đứng lại, ánh mắt cay đắng.
“Vì em yêu anh.”
Kỷ Huân Nhiên cười lạnh.
“Em ích kỷ ngang ngược mà thôi.
Cũng xem anh là món hàng mặc tình sở hữu.”
Lạc Anh lau vội nước mắt, không ngừng đuổi theo và lí giải cho chính mình: “Anh không cảm nhận được là vì anh làm người không biết thức thời.
Sau này anh sẽ hối hận.”
Hôm sau, Lạc Anh bay về nước.
Kỷ Huân Nhiên giống như được trả lại tự do, cứ hít thở thôi cũng thấy an lòng dễ chịu.
Anh không biết, thời khắc anh rời khỏi phi trường, thì Thượng Vân Hi cũng bị phía cảnh sát quốc tế áp giải trở về Hong Kong.
***.