Tống Khuynh Thành nâng lông mi bị nước mưa làm ướt lên, Cố Gia Chi cầm ô lọt vào tầm mắt cô, cô ôm bụng đứng dậy: "Có thể bởi vì dầm mưa nên bụng hơi khó chịu.
”
"Sắc mặt của em trông rất tái nhợt.
" Cố Gia Chi tỏ vẻ quan tâm nói: "Nếu không đến bệnh viện nhé.
”
Tống Khuynh Thành miễn cưỡng nhếch khóe môi dưới: "Không sao, không phải vấn đề lớn gì.
”
Cô vừa dứt lời thì cửa ghế lái cũng mở ra.
Cách thân xe Land Rover, Tống Khuynh Thành nhìn thấy Úc Đình Xuyên xuống xe, anh cầm một chiếc ô dài màu tối, mặc dù lúc xuống xe đã chú ý nhưng vẫn bị ướt nửa vai phải, cô không khỏi rũ mí mắt xuống, sau đó nghe thấy Cố Gia Chi nói chuyện với anh: "Hình như cơ thể của đứa nhỏ này không thoải mái, nếu không đưa em ấy đi khám bác sĩ trước được không? Dù sao Jason cũng vừa mới gọi điện thoại thôi.
”
Úc Đình Xuyên nhìn Tống Khuynh Thành cả người ướt đầm đìa, sau đó nói với giọng điệu bình tĩnh: "Lên xe đi.
”
Tống Khuynh Thành lại mở miệng: "Không cần.
”
"! " Úc Đình Xuyên ngẩng đầu nhìn cô.
Tống Khuynh Thành yếu ớt cười với Cố Gia Chi, giọng nói nhẹ bâng: "Chỉ là triệu chứng s1nh lý bình thường.
”
Cố Gia Chi phản ứng lại rồi nhỏ tiếng hỏi: "Đến chu kỳ rồi sao?”
Tống Khuynh Thành gật đầu.
"Vậy em bị ướt như thế càng không được, con gái bị chuyện kia không thể chịu lạnh được” Cố Gia Chi nói xong liền nhìn về phía Úc Đình Xuyên: "Đình Xuyên, chẳng phải văn phòng của anh có phòng nghỉ ngơi sao, chúng ta cũng vừa khéo trở về công ty lấy đồ, cho đứa nhỏ này đến chỗ anh thay quần áo đi.
”
Giọng nói của Cố Gia Chi khi nói đến "con gái bị chuyện kia" không nhỏ, Úc Đình Xuyên không thể không nghe thấy.
Anh đã không còn là thiếu niên không biết thứ gì cả, dĩ nhiên biết cô ta đang nói đến cái gì.
Úc Đình Xuyên thu lại tầm mắt từ trên mặt Tống Khuynh Thành và nhìn Cố Gia Chi nói: "Tòa nhà ở ngay bên kia đường, hai người đi bộ qua, tôi lái xe vào hầm bãi đỗ xe.
”
"Được.
" Cố Gia Chi gật đầu, nói với Tống Khuynh Thành: "Vậy chúng ta đi qua vạch đi bộ trước.
”
Tống Khuynh Thành không nhìn Úc Đình Xuyên nữa và đi theo Cố Gia Chi đến đèn giao thông.
! !
Khi băng qua đường, Cố Gia Chi chủ động nói chuyện với Khuynh Thành: "Có phải hai em sắp thi cuối kỳ rồi không?”
Tống Khuynh Thành trả lời: "Ngay trong tuần này.
”
"Lần trước tôi nghe Úc Tinh nói, thành tích của em rất tốt, vậy kỳ thi này đối với em mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
" Cố Gia Chi mỉm cười, giọng nữ dịu dàng vang lên trong tiếng mưa: "Nói đến thì chúng ta cũng thật sự rất có duyên, vừa rồi tôi và Đình Xuyên vốn đã xuất phát đến khách sạn, nửa đường phát hiện mang thiếu một vài tờ báo cáo số liệu, đành phải quay trở về và kết quả nhìn thấy em ngồi xổm ở ven đường.
”
Tống Khuynh Thành cũng khẽ nhếch môi: "Tôi còn nghĩ rằng rằng chị và anh Úc đi ra ngoài hẹn hò! "
"Không có, chúng tôi đi bàn chuyện làm ăn, bởi vì bên B cũng quen với tôi nên tôi mới đi theo.
" Cố Gia Chi cũng để ý tới cách xưng hô của Tống Khuynh Thành đối với Úc Đình Xuyên: "Mặc dù Đình Xuyên là người hơi ít nói nhưng thật ra cũng không quá nghiêm túc như vẻ bề ngoài, em có thể gọi anh ấy là chú như Úc Tinh.
”
Tống Khuynh Thành mỉm cười, không tiếp lời.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào tòa nhà, có Cố Gia Chi ở đây, một đường thông suốt không bị cản trở.
Thang máy dừng lại trên tầng 17.
Cố Gia Chi tỏ vẻ quen thuộc với nơi này, sau khi cười chào hỏi nhân viên tình cờ gặp thì quay đầu nói với Tống Khuynh Thành: "Chúng ta đến văn phòng Đình Xuyên chờ anh ấy, chắc là anh ấy cũng sắp lên tới rồi.
”
Văn phòng Tổng giám đốc.
Cố Gia Chi nắm tay nắm cửa xoay, dẫn Tống Khuynh Thành đi vào.
Cố Gia Chi đóng cửa lại, đặt túi xách trên sô pha, nửa đùa nửa thật nói: "Hôm nay Tô Doanh xin nghỉ, bằng không tôi cũng không dễ dàng vào như vậy.
”
Tống Khuynh Thành cũng mỉm cười, ánh mắt đánh giá trang trí văn phòng này, tầm nhìn rất rộng, bố cục vô cùng đơn giản, cho dù là trên tường hay là góc tối cũng không có quá nhiều điểm xuyết sặc sỡ, toàn bộ văn phòng lớn như vậy, trừ bỏ khu sofa dùng để tiếp khách, chỉ có một cái bàn lớn chói mắt, tông màu sạch sẽ thâm trầm, làm cho người ta có cảm giác giống như con người Úc Đình Xuyên.
Lúc này, cánh cửa văn phòng được mở ra.
Giọng nói mỉm cười của Cố Gia Chi vang lên phía sau: "Tốc độ rất nhanh đấy, em đang do dự có nên đến bộ phận tài vụ thúc giục trước hay không.
”
"Hứa Đông đã ở bên kia, nhanh nhất cũng phải mười lăm phút sau.
" Giọng nói trầm thấp của Úc Đình Xuyên truyền đến.
Cách nói chuyện của bọn họ quen thuộc với nhau, là một sự ăn ý mà người ngoài không có.
Tống Khuynh Thành không xen vào, ôm cánh tay đứng ở bên cạnh làm người vô hình.
Cố Gia Chi nói xong công việc bèn quay đầu hỏi Tống Khuynh Thành: "Có phải rất lạnh không? Cả tòa nhà đều bật điều hòa trung tâm, em đi tắm nước nóng trước, quần áo.
.
" Cô quay đầu nói với Úc Đình Xuyên: "Đình Xuyên, em nhớ có đôi khi anh ở đây qua đêm, chắc là có chuẩn bị quần áo để thay chứ?”
Ánh mắt Úc Đình Xuyên hướng về phía Tống Khuynh Thành, từ sau khi anh tiến vào cô vẫn yên lặng đứng ở đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng nhìn, áo thun ướt sũng dán sát vào thân thể, nào còn dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi nữa?
Anh cởϊ áσ vest khoác lên lưng sofa rồi nói với Cố Gia Chi: "Không phải muốn đến phòng tài vụ sao, còn không đi đi?”
Cố Gia Chi hơi sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, cô ta liền mỉm cười một cách tao nhã: "Vậy em đi qua đó một chuyến.
”.