Tổng Tài Cầu Bao Nuôi

Chương 64: 64: Tôi Không Làm Ăn




Bởi vì cơ thể không khỏe nên Tống Khuynh Thành xin nghỉ ở Hoàng Đình hai ngày.
Ngày hôm đó, sau khi truyền nước biển xong về nhà, cô kéo ga giường ném vào máy giặt, sau đó trở về phòng liền ngã nằm xuống nệm ngủ trưa.

Trong giấc ngủ này, Tống Khuynh Thành cũng không thể ngủ ngon.

Cô mơ màng nhớ lại một số chuyện ở trong đầu, cảnh tượng chân thực đến mức từng chi tiết đều rất rõ ràng.

Vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông, hô hấp vừa đan xen lẫn nhau vừa đè nén, đôi môi mỏng của anh mím chặt, ánh mắt lạnh nhạt, thứ duy nhất tràn ngập trong cơ thể của cô là sự nóng bỏng, mồ hôi dọc theo trán anh chảy xuống cằm rồi rơi xuống da thịt nhẵn nhụi của cô.
Không biết qua bao lâu, dường như Úc Đình Xuyên đã chán tư thế này, anh ngồi dậy đồng thời cũng kéo cô dậy theo, nâng cao hai chân cô vòng quanh eo mình.

Cô thuận theo đưa hai tay vòng cổ anh, trọng tâm cơ thể đều chống đỡ trên người anh...!
Lúc Tống Khuynh Thành tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời chiều đã ngả về Tây.

Cô cầm điện thoại lên xem thời gian, lúc này đã hơn năm giờ chiều.


Tống Khuynh Thành giơ tay vuốt lại mái tóc dài lộn xộn, ngây người ngồi ở đó, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau, cô mới mang dép lê đi vào phòng vệ sinh, sau khi rửa mặt xong, cô lại giặt quần áo và ga giường phơi lên rồi dọn dẹp phòng.
Trước khi đi vứt rác, cô chú ý đến hộp đồ trên tủ đầu giường.

Cô không vứt đi mà mở ngăn kéo ra ném vào đó.
Tống Khuynh Thành xách túi rác đi xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa hàng nhỏ kia thì thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi ở cửa hút thuốc, trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy, khu chung cư này không thiếu người thuê phòng làm chuyện buôn bán da thịt, đối phương thì thầm vài câu với ông chủ cửa hàng nhỏ, hai người đánh giá Tống Khuynh Thành đi vứt rác trở về với ánh mắt vô cùng hứng thú.

Khi cô lên lầu, người phụ nữ mặc váy đỏ cũng đi theo.

Người phụ nữ đi theo phía sau Tống Khuynh Thành, nói với giọng điệu rất tùy ý: "Trước kia chưa từng gặp cô em, gần đây vừa mới mở cửa nhận việc làm ăn à?”
Tống Khuynh Thành nghe hiểu ý trong lời nói của cô ta, cô vốn không muốn để ý nhưng cũng sợ nếu bây giờ không nói rõ ràng, sau này gây ra rắc rối không cần thiết cho bản thân, cô liền lạnh nhạt mở miệng nói: "Tôi không làm ăn."
“Ồ, cô gái nhỏ nóng tính quá rồi đấy." Người phụ nữ cười, liếc mắt quan sát trên người Tống Khuynh Thành: "Dáng người đẹp như vậy, làn da lại trắng, chỉ ở đây thôi cũng tội cho cô em.

Tôi đây có quen biết mấy người làm ở câu lạc bộ, nếu cô em có ý định thì tôi có thể giới thiệu cô em vào.”
Trong lúc nói chuyện, Tống Khuynh Thành đã đi lên tới tầng ba, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Người phụ nữ thấy cô cứng đầu đến như vậy thì không khỏi cảm thấy bị mất mặt, cô ta chế nhạo nhếch khóe miệng lên: "Giả vờ tỏ vẻ thanh cao cái gì, tối hôm qua kêu lớn như vậy, tôi ở dưới lầu còn nghe tiếng giường rung, cái giường chắc bị các người làm sập rồi, ở đâu tìm được người đàn ông có thể làm được vậy thế hả.”
Đáp lại cô ta là cánh cửa phòng đóng sập lại.

"Giả vờ gì chứ..." Người phụ nữ khinh thường khịt mũi một tiếng, làm bộ làm tịch rời đi.

Trong nhà.

Tống Khuynh Thành tựa vào cửa, một lát sau, cô trở về phòng mình, vô tình liếc nhìn bản thân trong tấm gương toàn thân, cảm thấy gương mặt mình càng ngày càng trở nên xa lạ.


Ban đêm, khi chuẩn bị đi ngủ, Tống Khuynh Thành nằm xuống, bả vai đụng phải một món đồ cứng rắn nào đó.

Cô lấy gối ra, thấy là một chiếc đồng hồ nam.

Là chiếc đồng hồ mà Úc Đình Xuyên đeo ở cổ tay trái vào đêm hôm qua
Tống Khuynh Thành cầm đồng hồ trong tay, nhìn điện thoại di động của mình, từ sáng đến giờ, không có bất kỳ tin nhắn điện thoại nào, cô ôm hai chân đang co lại của mình, một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn lưu số điện thoại kia vào trong danh bạ của điện thoại.

......!
Ngày hôm sau, Tống Khuynh Thành đến bệnh viện thăm bà ngoại.

Khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra thì thấy Lục Tích Sơn cũng ở đây, Lục Tích Sơn đang nói chuyện với bà cụ, bầu không khí rất hòa hợp.

Mỗi tuần Lục Tích Sơn đều đến bệnh viện, nhìn thấy Tống Khuynh Thành đi vào, vẻ mặt của ông càng trở nên dịu dàng hơn: "Hôm nay nghỉ sao?”
Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Đổi ca một ngày với đồng nghiệp.”
Lục Tích Sơn gật đầu rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm với bà ngoại, đề tài không có gì khác ngoài việc hỏi thăm tình trạng sức khỏe của bà cụ, nói vài lời quan tâm, Tống Khuynh Thành đặt hoa quả trong tay xuống, pha một tách trà cho Lục Tích Sơn.

Lục Tích Sơn thấy thời gian không còn sớm bèn gọi Tống Khuynh Thành cùng đi ăn cơm trưa ở quán ăn nhỏ gần bệnh viện.


Lúc này đang trong giờ ăn nên món ăn lên không nhanh.

Lục Tích Sơn hỏi Tống Khuynh Thành về những chuyện gần đây, ông ta cũng không biết rõ Tống Khuynh Thành làm việc bán thời gian ở đâu, chỉ nghĩ cô làm nhân viên thu ngân trong siêu thị hoặc cửa hàng tư nhân.

Sau khi trò chuyện một vài câu, bầu không khí chìm vào sự im lặng.

Lục Tích Sơn uống một ngụm nước, đặt ly nước trở lại bàn, đồng thời mở miệng: "Chị của cháu sắp về nước rồi, chú đã bàn bạc với thím cháu, nghĩ rằng cháu vẫn nên dọn về ở thì tốt hơn, chú cũng không yên tâm để cháu thuê nhà ở bên ngoài.”
Tống Khuynh Thành mỉm cười nói: "Nhưng mà nếu cháu chuyển về, có một số việc sẽ không tiện lắm.”
Lục Tích Sơn định hỏi chuyện gì đó thì điện thoại di động của Tống Khuynh Thành vang lên, cô cầm lấy túi xách, bởi vì không gian túi không lớn nên chỉ có thể lấy ra một vài thứ trước rồi có thể lấy điện thoại di động, Lục Tích Sơn liếc mắt một cái liền thấy được chiếc đồng hồ nam kia.

Chiếc đồng hồ đó, vừa nhìn liền biết rất quý giá, là thương hiệu mà người làm kinh doanh ưa thích.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.