Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn

Chương 19: Rối bời



Nụ hôn này quá đột ngột, bị kinh sợ trừ bỏ Bạch Viễn.

Còn có Thiên Nam.

Thiên Nam từ trước đến nay đầu óc rõ ràng đột nhiên trở nên chết loạn một đoàn, các loại cảm xúc hỗn tạp tập trung một chỗ, khiến cho hắn thậm chí cũng không rõ ràng mình đang làm gì.

Mê mang, buồn bực, nóng vội, có lẽ còn có một tia đau lòng…?

….

Thiên Nam mâu sắc đen tối, tối đen và sâu thẳm.

Hắn đột nhiên dùng sức, một phen ôm lấy thân mình đang run rẩy của Bạch Viễn.

Bạch Viễn thân thể cứng đờ, mạnh mẽ hoàn hồn, đưa tay muốn đẩy ra hắn.

Thiên Nam lại nắm chặt hai tay hắn giam cầm ở trước ngực, tay kia thì gắt gao nắm cằm của hắn, cấp bách thô lỗ cạy mở khớp hàm hắn, đầu lưỡi luồn vào, chiếm đoạt quấn lấy lưỡi của hắn, đoạt lấy hơi thở của hắn, giống như đem tức giận nôn nóng đều phát tiết vào gắn bó dây dưa.

Bạch Viễn hiển nhiên là sợ ngây người, trong đầu giống như có bom nứt toác, rầm rầm rung động, đem ý thức tiêu biến không còn một mảnh.

Thẳng đến trong miệng truyền đến đau đớn, hắn lúc này mới dùng sức giãy, lại phát giác không thể mảy may động một chút, đôi mắt xinh đẹp dài nhỏ đột nhiên nổi lên một tầng nước dày, lắc lắc chỉ chực rơi xuống.

Thiên Nam trái tim thắt lại, đột nhiên buông lỏng ra Bạch Viễn.

Hắn vừa nãy đã làm gì?

Bạch Viễn sững sờ tại chỗ, môi dưới cắn đến sít sao, nỗ lực khống chế không chảy ra lệ.

Thiên Nam cả đời lần đầu lúng túng như vậy.

Muốn giải thích chút gì đó, lại phát giác một âm tiết cũng nói không ra.

Muốn xoay người rời đi, lại phát giác cước bộ giống như bị đóng băng không nhúc nhích được.

Hắn biểu tình lạnh lùng hoàn toàn tan biến, trong mắt tâm tình nhìn không thấu. Đột nhiên nhớ tới Bạch Viễn còn mặc quần áo ướt sũng, lại cắn răng kéo qua cánh tay hắn.

“Lên xe. Ta mang ngươi về nhà thay quần áo.”

Thiên Nam cúi đầu mở miệng, khàn khàn nói nhỏ lại lộ ra vài tia nôn nóng.

Bạch Viễn không biết nghĩ đến cái gì, lại không thấy chống lại hắn, thuận theo lên xe.

Một đường không nói gì.

Xe dừng tới cửa tiểu khu, Bạch Viễn xuống xe, nắm thật chặt quần áo trên người.

Thiên Nam cũng theo hắn đi tới.

Bạch Viễn luôn luôn không hé răng đột nhiên quay đầu lại hỏi,

“Ngươi cùng đi lên với ta?”

Thiên Nam sửng sốt, rồi sau đó thản nhiên gật gật đầu.

Bạch Viễn lại trầm mặc, môi dưới cắn chặt đến sắp nhỏ ra máu.

Chật vật đi đến cửa phòng, Bạch Viễn vừa mới tiến vào, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, không hề báo trước té xuống.

Thiên Nam vừa nhìn, trong lồng ngực lại nhói lên, vội vàng nhanh tay đỡ lấy hắn.

Mới vừa va chạm vào cánh tay Bạch Viễn, làn da nóng rực khiến cho hắn càng lo lắng.

Hắn bình tĩnh sờ sờ trán Bạch Viễn,

Vẫn là nóng bỏng như lửa, thiếu chút nữa muốn thiêu đốt ngón tay.

Thiên Nam mặt mày rủ xuống, không chút do dự xoay người ôm lấy Bạch Viễn.

Bạch Viễn không nặng, thậm chí có thể nói tương đối nhẹ.

Ánh mắt của hắn âm u vài phần, ôm hắn đặt lên trên giường.

Chạm tay vào quần áo ướt sũng lạnh kinh người, Thiên Nam không chút do dự bắt đầu cởi ra cúc áo hắn.

Bạch Viễn da thịt trắng nõn, khung xương mảnh khảnh, eo cũng không gầy yếu theo đầu ngón tay hắn càng mở rộng.

Thiên Nam ánh mắt có chút tối, tay cũng không dừng lại, cởi xong xuôi quần áo của hắn.

Lại kéo chăn đắp lên người hắn, vội vàng đứng dậy đi tìm tủ quần áo.

Khi hắn cầm quần áo quay đầu lại thì nhìn thấy một con vẹt đủ mọi màu sắc đứng ở bên cạnh Bạch Viễn.

Thiên Nam thản nhiên liếc nó một cái, trầm mặc xốc lên chăn che ở trên người Bạch Viễn.

“Sao có thể đối hoàng thượng vô lễ như thế!?”

Vẹt đột nhiên to giọng kinh sợ kêu lên.

Thiên Nam nhắm mắt làm ngơ, tay không ngừng mặc quần áo cho Bạch Viễn.

Vẹt cứ thế tiếp tục kêu,

” Điêu dân lớn mật! ~ “

Thiên Nam ngay từ đầu đã luôn không để ý tới nó.

Vẹt có chút không thể hold được, tiểu tâm can luôn luôn chiến a chiến, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Thiên Nam, rất có một loại tư thế nếu ngươi dám đối hoàng thượng làm cái gì không tốt ta sẽ liều mạng với ngươi.

Thiên Nam mặc quần áo cho Bạch Viễn xong liền ôm lấy hắn, cước bộ vội vàng đi hướng cửa.

Vẹt lại kêu sợ hãi,

“Ai gia sẽ không bỏ qua ngươi ~!”

Thiên Nam: “…”

Bệnh viện.

Bạch Viễn cũng có vấn đề gì, chẳng qua là bởi vì hôm qua uống rượu rượu rồi hôm nay lại bị lạnh cho nên phát sốt, ở bệnh viện nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày là được.

Thiên Nam trong lúc y tá nói luôn luôn nhíu lại mày, lúc này mới thả lỏng, trong lòng một vài tia không hiểu gì đó cũng giãn ra.

Hắn xoay người lại, ánh mắt không tự chủ nhìn người trên giường.

Bạch Viễn nằm yên tĩnh, hai mắt nhắm chặt, mi dày nồng đậm rủ xuống, trên da thịt trắng nõn phủ xuống vầng tối nhàn nhạt.

Môi không có chút huyết sắc nào.

Không hiểu sao một màn lúc trước lại thoáng hiện ra trong đầu, Thiên Nam tâm cơ hồ hơi hơi nhộn nhạo, buồn bực tiêu sái ra phòng.

Hắn vừa mới lấy ra bao thuốc mới ý thức tới nơi này là bệnh viện, bàn tay cầm bao thuốc nắm thật chặt, lại đem bao thuốc thả lại.

“Thiên Nam...?”

Đột nhiên có người gọi tên hắn.

Thiên Nam nghe vậy, người khẽ cứng lại, nhấc chân muốn đi.

Người nọ lại từng bước vọt lên, ngăn lại đường đi của hắn.

Thiên Nam mâu quang lạnh lùng nói,

“Tránh ra.”

Người nọ thần sắc chua xót, ngữ khí tựa hồ như cầu xin, “Thiên Nam…”

Thiên Nam không kiên nhẫn vòng qua đối phương muốn đi.

Người nọ cũng kiên trì kéo lại ống tay áo hắn.

Thiên Nam chán ghét giật ống tay áo, xoay người lại, lạnh lùng nhìn người nọ.

“Lâm Thanh, ngươi làm gì?”

Lâm Thanh trái tim giống như bị đâm đau đớn, cúi đầu nói, “Làm sao ngươi có thể không để ý ta...”

Thiên Nam khinh thường,

“Ta vì sao phải để ý ngươi?”

“Ta là mẫu thân ngươi a...”

Thiên Nam khóe miệng nổi lên châm chọc, thanh âm lạnh đến tận xương.

“Ta thế mà không biết đấy.”

Nói xong liền không chút do dự xoay người rời đi.

Lâm Thanh đột nhiên nhớ tới đây là bệnh viện, nhất thời khẩn trương lên, lo lắng hỏi, “Thiên Nam ngươi làm sao vậy? Bị thương?”

Thiên Nam lại từng bước không ngừng rời đi.

Lâm Thanh ngực nhói đau, đột nhiên móc ra điện thoại.

“Ngươi giúp ta điều tra thêm bản ghi chép khi Thiên Nam ở bệnh viện…”

Nam nhân đầu bên kia điện thoại tay đang lấy thuốc ngừng lại, ánh mắt nặng trĩu.

“Hảo.”

====

Bạch Viễn khi tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau.

Hắn mê mang quét mắt bốn phía, biết được nơi này đại khái là bệnh viện sau mới phát giác trong phòng còn có một người.

Là một nữ nhân, cao quý tao nhã, lại không hiểu làm sao khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.

Lâm Thanh đối với hắn mỉm cười,

“Bạch tiên sinh.”

Bạch Viễn lúc này mới nhớ tới nàng không phải nữ nhân giúp mình nhặt lên chứng minh thư sao, làm sao lại ở đây rồi?

Lâm Thanh lấy dao gọt một quả táo, thản nhiên nói, “Bạch tiên sinh có thể cùng ta tâm sự một chút được không?”

Bạch Viễn nghi hoặc nhìn nàng,

“Chính là... Chúng ta không quen biết a?”

“Ta gọi là Lâm Thanh, ngươi có thể gọi ta dì Lâm.” Lâm Thanh nói.

“Ta là mẫu thân của Thiên Nam.”

Bạch Viễn trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn nàng, “Mẫu thân của... Thiên tổng?”

Nói đùa gì vậy, người trước mắt này nhiều nhất 30 tuổi a, mẫu thân tổng tài làm sao có thể còn trẻ như vậy!?

Lâm Thanh đem quả táo đưa cho hắn,

“Thực xin lỗi Bạch tiên sinh, ta có điều tra qua ngươi.”

Bạch Viễn mới vừa cắn một ngụm táo thiếu chút nữa nghẹn ở cổ họng.

Ôi chao, điều tra? Này sắm vai điệp viên a?

“Ngươi là bằng hữu của Thiên Nam đi?” Lâm Thanh lại mỉm cười hỏi.

Bạch Viễn vội vàng phủ nhận, “Không tính, ta chỉ là viên chức trong công ty hắn.”

Quả thật. Ngay cả bằng hữu đều không tính đi.

Lâm Thanh có chút kinh ngạc,

“Thiên Nam khó được như vậy quan tâm một người, chắc chắn là đem ngươi trở thành bằng hữu rồi.”

Bạch Viễn ánh mắt tối sầm, nhìn thấy quả táo ngây ngốc.

Táo à, ngươi một chút cũng không dễ ăn, ta nhai mà như nhai sáp ấy.

“Ta không có ác ý, điều tra ngươi cũng chỉ là bởi vì ngươi là người ngoài thân cận với hắn nhất sau bao năm qua, nghĩ muốn hiểu rõ hắn một chút thôi.” Lâm Thanh thản nhiên nói.

Người ngoài thân cận nhất?

Bạch Viễn nghi hoặc nhìn Lâm Thanh, rốt cục mở miệng,

“Dì Lâm, ngươi là mẫu thân tổng tài, ngươi vì sao phải theo thông qua ta mới hiểu được hắn, sao không chính mình đến hỏi.”

Lâm Thanh trong mắt xẹt qua một tia chua xót, tự giễu nói,

“Ta cùng hắn quan hệ không tốt.”

Bạch Viễn sửng sốt, đã không biết trả lời cái gì cho thỏa đáng.

Lâm Thanh không chút nào để ý cười cười, đột nhiên nhấn chuông trên giường, “Chai nước truyền sắp hết rồi, chút nữa đi ăn cơm đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi, nghỉ ngơi thật tốt.”

Bạch Viễn trong lòng ấm áp, cúi đầu,

“Cám ơn.”

Lâm Thanh đứng dậy sửa lại một chút ống tay áo, tươi cười ấm áp giống như mặt trời tháng giêng, “Cảm ơn cái gì. Ta đây đi trước.”

Bạch Viễn ân một tiếng, đưa mắt nhìn nàng xuất môn.

Y tá rất nhanh đã tới.

Bạch Viễn xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.