Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn

Chương 24: Ân ái



Vừa đến nhà Thiên Nam.

“Tổng tài.” Lý mẹ đang uy đồ vật này nọ cho Bạch Thỏ bật người đứng dậy hô, chứng kiến Bạch Viễn phía sau hơi sững sờ, “Bạch Viễn?”

“Ách... Lý mẹ. Xin chào.” Bạch Viễn liền vội chào hỏi.

Lý mẹ mỉm cười gật đầu, ánh mắt phiêu tới nắm tay hai người, ý cười âm trầm.

Bạch Viễn một trận xấu hổ muốn rút tay ra, Thiên Nam lại nắm chặt càng chặt hơn.

Bạch Viễn bất đắc dĩ, đành phải quẫn bách né ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lý mẹ, ánh mắt ở chung quanh phòng tìm kiếm lấy vẹt.

Ánh mắt đem phòng lật lên, rồi lại hướng lên trần nhà, hắn cũng không có thấy nó, đành phải gọi, “Ái phi ngươi ở đâu ~~~ “

Thiên Nam cùng Lý mẹ yên lặng nhìn nhau một chút, khóe miệng co rút.

Vẹt vẫn là không xuất hiện, nhưng thật ra Bạch Thỏ nghe được thanh âm của Bạch Viễn liền không được tự nhiên run lên lông mao tuyết trắng.

“Ái phi ~~ mau ra đây, đi ra ta sẽ lật thẻ của ngươi ~~!”

Bạch Viễn hướng dẫn từng bước lên.

Thiên Nam suýt nữa bùng nổ, kéo Bạch Viễn vào phòng ngủ, Lý mẹ thì khóe miệng co giật đi tới phòng bếp.

Hoán hảo vẹt mới từ góc phòng chui ra, nhiệt tình bay đến trước mặt Bạch Viễn, hôn một chút môi mềm của Bạch Viễn.

Bạch Viễn không chút nào để ý mở ra hai tay khiến cho vẹt bay xuống, cách đó không xa Bạch Thỏ thấy một màn này, sâu trong mắt lại không hiểu dấy lên ngọn lửa bất mãn nhè nhẹ.

【Hừ! Nói năng thực tuỳ tiện! 】

Bạch Viễn mang theo vẹt đi ra cửa,

“Tổng tài. Ta phải đi.”

Thiên Nam nghe tiếng đi ra, đứng ở cửa không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng quét lấy vẹt.

Vẹt run run một chút, khó chịu bay ra ngoài.

Bạch Viễn đang muốn đuổi theo, Thiên Nam lại đột nhiên đưa hắn kéo lại trong phòng, cạch một tiếng đóng cửa lại, ấn hắn lên cửa.”Tổng tài...?”

Bạch Viễn nghi hoặc hỏi, thanh âm khẽ run.

Thiên Nam bỗng nhiên dán sát vào khuôn mặt Bạch Viễn, khiến cho hô hấp của hai người lưu luyến quấn lấy.

Bạch Viễn hai má có chút nóng lên, nhìn thấy Thiên Nam gần trong gang tấc, đôi mắt thật sâu thất thần lâm vào trong đó, lông mi run rẩy, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Đợi nửa ngày nhưng không có nụ hôn hạ xuống như trong ý nghĩ, Bạch Viễn nghi hoặc mở hai mắt ra.

Chỉ thấy Thiên Nam mặt mày cong cong, biểu tình nghiền ngẫm.

“Ngốc”

Thiên Nam cười khẽ.

Bạch Viễn một trận bổ não, ngọn lửa ở trong người nổ tung, giãy ra hai tay đẩy ra Thiên Nam, Thiên Nam lại nhanh lẹ bắt được tay hắn, kéo tới bên môi nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn.

Xúc cảm ôn nhu từ đầu ngón tay truyền đến, theo vận tốc ánh sáng lan ra toàn thân, khiến cho đầu ngón chân Bạch Viễn đều nhũn ra.

Hắn lăng lăng nhìn Thiên Nam đầu rủ xuống, tâm tình lay động thần trí hốt hoảng.

Nam nhân trước mặt lông mi nồng đậm, mũi cao thẳng như điêu khắc, thân thể hoàn mỹ gợi cảm.

Bạch Viễn ngực lại là một trận cuồng loạn, trái tim yếu ớt giống như bị một bàn tay gắt gao túm lấy.

“Tổng tài…”

Bạch Viễn thanh âm khàn khàn trầm thấp, không có thanh nhuận như trước.

Thiên Nam nhíu mày, há mồm ngậm vào một ngón tay Bạch Viễn, lưỡi mềm nóng bỏng liếm lên Bạch Viễn.

“A...”

Bạch Viễn nhất thời không chịu nổi rên ra tiếng, luồng điện tinh mịn ở trong người kích nhảy lên, tay chân đều tê dại.

Thiên Nam đôi mắt lại thâm sâu vài phần, hôn qua từng ngón tay hắn, đem dây thần kinh trong đầu Bạch Viễn bùm bùm đứt ra, sau đó lại ngẩng đầu ngậm vào vành tai của hắn.

Bạch Viễn đại não nhất thời một trận nóng lên, bị vây lại trống rỗng.

Thiên Nam chìa đầu lưỡi chậm rãi tinh tế liếm qua vành tai mềm, lại một tấc dời xuống, khẽ cắn chặt hầu kết Bạch Viễn cao thấp lên xuống, liếm láp một phen ở xương quai xanh.

Bạch Viễn một trận run rẩy, trong đầu rầm rầm rung động, vô lực dựa vào ôm ấp của Thiên Nam.

Thiên Nam toàn thân đều khô nóng lên, trong cơ thể dã thú đã giam cầm không được, không ngừng kêu gào lên muốn tránh thoát trói buộc.

Hắn một bàn tay nhanh chóng tham tiến áo Bạch Viễn, một tay vuốt ve da thịt trơn láng, tay kia thì cởi từng cái cúc áo trên người hắn.

Bạch Viễn ý thức hoàn toàn bị đốt nổ thành bột mịn, chỉ phải dựa vào vài phần khí lực cuối cùng ôm lấy Thiên Nam, môi thì dán tại trước ngực Thiên Nam, dựa vào bản năng nhẹ nhàng cắn cắn.

Ở sâu trong nội tâm nảy sinh ra, trừ bỏ khô nóng còn có khoái cảm cường thịnh.

Thiên Nam cúi đầu hôn Bạch Viễn, gắn bó quấn lấy khiến cho hơi thở càng thêm nóng cháy, ngực hai người đều giống như mặt biển kịch liệt phập phồng.

Đôi mắt Thiên Nam đã muốn thâm thúy sâu thẳm không thấy đáy, Bạch Viễn mù sương nhìn lên, cuối cùng vạn kiếp bất phục bị hút vào trong đó.

Tay Thiên Nam rời đi thắt lưng Bạch Viễn, hơi hơi dùng sức liền tháo được dây lưng của hắn. Bạch Viễn trước mắt mơ hồ một mảnh không thể nhìn rõ, mơ mơ màng màng lung tung đáp lại nụ hôn của Thiên Nam, đầu lưỡi không hề kỹ xảo va đập vào, lại đem dục vọng của Thiên Nam tăng thêm mấy tầng.

Thiên Nam đưa tay tiến vào trong quần Bạch Viễn, cảm nhận được da thịt nóng bỏng rồi lại một phen sờ soạng lên cứng rắn đứng thẳng của hắn.

Bạch Viễn nhất thời không chịu nổi run rẩy, rên rỉ vụn vỡ ở khoang miệng, chỉ biết dùng sức cắn môi Thiên Nam.

Thiên Nam bị đau nhíu mi, thở hổn hển nắm chặt lửa nóng của Bạch Viễn, chậm rãi vuốt phẳng khuấy động lên, lúc chặt lúc lỏng, đem Bạch Viễn trêu chọc chết đi sống lại đến mồ hôi đều ứa ra, khoái cảm cùng thống khổ đan vào.

“A...”

Bạch Viễn nức nở thở gấp, sức lực cường đại khiến cho hắn giống như bị mạnh mẽ ném lên đỉnh sóng, mà Thiên Nam thì là một cây cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, chuyện duy nhất có thể làm đó là càng thêm dùng sức cắn môi Thiên Nam.

Huyết hoa (hoa máu) nhất thời tùy ý nở rộ lên, diêm dúa lẳng lơ.

Thiên Nam tay còn lại chậm rãi xoa da thịt trước ngực Bạch Viễn, trải qua tự do châm ngòi lại vân vê đậu đỏ non nớt trước ngực Bạch Viễn.

Bạch Viễn hung hăng run lên, dùng sức cắn Thiên Nam một cái, dục vọng cuối cùng đạt tới đỉnh, thân mình cong lên không trung rồi trùng điệp rơi xuống, ở trước mắt Thiên Nam dùng sức đứt quãng phóng ra.

Thiên Nam chờ đợi Bạch Viễn phóng thích xong ngừng lại động tác hai tay, cứu ra môi dưới của mình bị cắn đến biến dạng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, tần suất nhịp tim đập hoà vào lẫn nhau.

Trong phòng hôn ám, ánh sáng tinh tế từ rèm cửa chui vào, sắc thái phá lệ tối, hương vị tình dục phiêu ở trong không khí, khiến cho dưới bụng Thiên Nam như thiêu như đốt khó chịu.

Thế nhưng hắn lại là sống chết cắn môi dưới, ôm chặt Bạch Viễn.

Bạch Viễn thở khẽ, hơi thở chậm rãi bình phục.

….

Qua vài phút, Bạch Viễn ý thức rốt cục quay về, hơi nước trong mắt cũng chầm chậm tán đi, ánh mắt trở nên trong sáng.

Chậm chạp như hắn lúc này mới nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh, nhất thời thân mình cứng đờ, cựa người cũng cảm nhận được Thiên Nam sau thắt lưng hắn cao cao gồ lên.

“Tổng... tổng… tài…” Bạch Viễn ấp úng mở miệng, mặt bỏng đến muốn thiêu cháy.

Thiên Nam cúi đầu ân một tiếng, tinh tế ngửi mùi thơm ngát phát ra từ cơ thể Bạch Viễn.

“Tổng... Tổng tài ngươi không cần làm gì sao…”

Bạch Viễn cắn môi dưới, cảm giác mình nói quả thực chính là vô nghĩa.

Thiên Nam im lặng trong chốc lát, đột nhiên nâng mặt của hắn, gắt gao hôn lên rồi mới nhả ra, đi vào phòng tắm.

Bạch Viễn ngẩn người, nhìn bóng lưng thon dài, có chút không biết phải làm sao.

Không cần hắn hỗ trợ sao?

Một lát sau Bạch Viễn mới đưa ánh mắt chậm rãi nhìn đến nửa người dưới hỗn độn của mình, thấy rõ trong đó bạch trọc hỗn loạn, hai má lại là một trận nóng lên, vội vàng lấy ra khăn tay rửa sạch sẽ.

Tuy rằng đều là nam nhân, loại sự tình này cũng bình thường, nhưng không bình thường ở đây là Bạch Viễn lần đầu tiên ở trong tay người khác phóng thích, hơn nữa người kia, vẫn là tổng tài.

Nghĩ đi nghĩ lại hắn liền cắn răng hận không thể đào ra một cái lỗ trên mặt đất để cho mình nhảy xuống.

Một lúc lâu sau Thiên Nam mới ra khỏi phòng tắm, mặc áo tắm nói với Bạch Viễn, “Đi tắm rửa đi.”

“A? Ta về nhà tắm là được...”

Bạch Viễn ánh mắt phiêu đãng chung quanh, chính là không dám nhìn tới Thiên Nam.

Thiên Nam cúi đầu nói,

“Ngày hôm nay không trở về, ở đây.”

Bạch Viễn vừa nghe, đầu óc nhất thời bị trộn thành tương hồ,

“A? Vì cái gì a...?”

Thiên Nam nhìn thấy hắn bộ dạng ngu ngơ trong lòng một trận nóng lên, tiến lên một bước đưa hắn kéo đến cửa phòng tắm, nhìn thấy hai mắt Bạch Viễn, cường ngạnh ra lệnh, “Không có vì cái gì hết, nhanh đi tắm, rồi ăn cơm chiều.”

Bạch Viễn hoảng loạn, vội vàng đi vào, xoạch một cái đóng lại cửa phòng tắm.

Thiên Nam không chút nào để ý kéo khóe môi một cái, đi tới sô pha, ngồi xuống mở ra máy tính.

Bạch Viễn cấu, véo khắp mặt mình cố gắng làm cho mình bình tĩnh, sau đó chuẩn bị cởi quần áo, bỗng nhiên ý thức được ngay từ đầu đã không có ý định ở lại tắm rửa, lại vội vàng mở ra cửa phòng tắm.

“Tổng tài. Ta không có quần áo...”

Thiên Nam nghe được thanh âm, đem máy tính đặt ở một bên, đứng dậy từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo tắm, đưa cho Bạch Viễn sau lại tới sô pha tiếp tục làm việc.

Bạch Viễn hít sâu một hơi, bắt đầu tắm rửa.

Tắm rửa xong Bạch Viễn cầm qua áo tắm tổng tài đưa cho, không chút khách khí hung hăng ngửi một ngụm, nghe được hương vị quen thuộc dễ chịu của tổng tài hắn đột nhiên liền chôn ở trong đó cười ngây ngô.

Áo tắm rất lớn, Bạch Viễn khung xương hết sức nhỏ, hai chân thon dài khóa lại trong đó, thêm vài phần mê người.

Thiên Nam nghe được động tĩnh, vẫn chưa ngẩng đầu. Ánh mắt chuyên chú xử lý xong văn kiện, tắt đi máy tính, lúc này mới đem ánh mắt chậm rãi quay sang.

Bạch Viễn lọn tóc ướt át, ngực không che được hết lộ ra da thịt trắng nõn, hai chân thon dài thẳng tắp rơi thẳng vào võng mạc Thiên Nam, khiến cho hắn nhìn đến sắp đui mù.

Thiên Nam cổ họng bắt đầu phát ngứa, dưới bụng lại có cái gì đó rục rịch, khô khốc ho một tiếng, “Đi ăn cơm đi.”

Bạch Viễn kinh ngạc,

“A? Mặc cái này đi?”

Thiên Nam xoa nhẹ huyệt thái dương,

“Bằng không thế nào đây?”

Quá quá quá…vô tư đi... Mặc thế này đi ra ngoài ăn cơm? Hay nói giỡn a?

Bạch Viễn kinh ngạc đuổi theo.

Ra phòng tới phòng khách, hắn lúc này mới kinh ngạc phát hiện cơm chiều đã chỉnh tề bày biện ở trên bàn.

Nguyên lai là ở nhà ăn a…

“Này...? Ai làm đây?”

Thiên Nam kéo ra ghế dựa cho hắn,

“Lý mẹ chuẩn bị.”

“Vậy Lý mẹ đâu?”

Thiên Nam ngồi xuống, nói,

“Lý mẹ vừa mới về nhà.”

Vậy không phải là thanh âm lúc trước của bọn họ toàn bộ nghe qua …

Bạch Viễn mặt lại thiêu đốt, đi theo tổng tài hắn mới phát giác da mặt hắn mỏng thiệt là mỏng...

Thiên Nam sửa lại một chút áo tắm, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Phòng cách âm hiệu quả tốt lắm.”

Những lời này có ý tứ gì?

Bạch Viễn không được tự nhiên ân một tiếng ngồi ở trên ghế.

“Tổng tài, ngươi ăn cái này đi” Nhìn thấy Thiên Nam cầm lấy đũa, Bạch Viễn nổi ý trêu chọc, gắp lên một khối thịt gà cho vào trong chén Thiên Nam.

Đũa còn chưa đụng tới bát, Bạch Viễn tay phải liền bị nắm, hắn kinh ngạc ngẩng đầu.

Thiên Nam đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, sau đó đứng dậy thừa dịp hắn không chú ý rất nhanh hôn hắn một ngụm.

Bạch Viễn sửng sốt vài giây, bật người rơi đũa, ngồi trở về.

“Bạch Viễn.” Thiên Nam một bên lau đũa vừa nói, “Ngươi đến một lần ta sẽ hôn một lần.”

Bạch Viễn bật người tức giận bất bình giải thích,

“Uy, tổng tài ngươi chọn lựa thực cũng không phải là thói quen tốt a, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi!”

Thiên Nam đem đũa lau sạch sẽ đưa cho hắn, “Ta không kén chọn.”

Bạch Viễn oán hận nhai một ngụm cơm, nói,

“Thịt gà ngươi cũng không ăn, còn nói chính mình không khó ăn.”

Thiên Nam khóe miệng chứa đựng một tia cười,

“Ta ngay cả ngươi đều nuốt trôi, như thế nào tính kén chọn?”

Bạch Viễn vừa nghe, máu từ lòng bàn chân tốc thẳng lên hai má trắng nõn.

Fuck, đây là tổng tài sao? Đây mới thật là núi băng tổng tài sao? Này không khoa học! Loại lời nói này tổng tài cũng có thể nói ra được!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.