Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn

Chương 29: Yêu ngươi



Sắc trời hồng nhuận, ánh nắng chiều như lửa.

Trở lại nhà Thiên Nam, Bạch Viễn chán nản một hồi, tại sao lại tung tăng chạy đến nhà tổng tài làm gì?

Vào phòng, ánh mắt của hắn nhìn quanh, lúc này mới phát hiện Bạch Thỏ cùng vẹt lại đang ngủ.

Ngủ ngủ ngủ, một ngày chỉ biết ngủ!

Thiên Nam cũng không để ý nhiều, lập tức đi vào phòng ngủ từ trong tủ quần áo cầm một cái áo tắm đi ra đưa cho Bạch Viễn.

“Nga, ta đây tắm rửa trước.” Bạch Viễn tiếp nhận áo tắm.

Đang muốn xoay người, cánh tay lại bị người kéo lại,

“Cùng nhau.”

Thiên Nam nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt có chút ham muốn xâm lược cường thịnh cuồn cuộn lên.

“A?”

Bạch Viễn nhất thời máu dâng lên tận mặt.

“Không...”

Thiên Nam cũng không cho hắn cơ hội cự tuyệt, rất nhanh cướp lấy đôi môi của hắn.

Tiến quân thần tốc công thành đoạt đất, Bạch Viễn đầu óc bị vây tê liệt.

Thiên Nam tàn sát bừa bãi một phen, thở hổn hển buông lỏng ra môi Bạch Viễn, Bạch Viễn lấy lại được không khí há miệng thở gấp, thân mình lại đột nhiên bị người bế lên.

Bạch Viễn hoảng sợ, vội vàng dùng hai chân kẹp lấy eo Thiên Nam. Không thể tránh khỏi, cũng cảm nhận được thân dưới cứng ngắc của Thiên Nam, hắn hút một hơi lạnh, xấu hổ tựa đầu chôn ở bả vai Thiên Nam.

Thiên Nam ôm Bạch Viễn, lập tức đi tới phòng tắm đưa hắn nhẹ nhàng đặt ở trong bồn tắm.

Sống lưng Bạch Viễn mới vừa chạm đến bồn tắm lớn, cảm giác lạnh lẽo liền toả ra toàn thân, khiến cho hắn hơi hơi run lên.

Thiên Nam ấn công tắc nước ấm, kéo Bạch Viễn sát lại, đôi môi nóng bỏng cấp bách bắt được vành tai Bạch Viễn.

“A...” Thanh âm nhỏ vụn nhất thời từ trong môi Bạch Viễn chạy ra, lồng ngực phập phồng cùng hầu kết nhộn nhạo lên, khiến cho Thiên Nam toàn thân trên dưới đều dấy lên ngọn lửa.

Hơi thở của Thiên Nam ở trên xương quai của Bạch Viễn nóng rực, dã thú không khống chế được phá tan trói buộc, dã man liếc nhìn Bạch Viễn, muốn một ngụm đưa hắn nuốt vào bụng.

Bạch Viễn cắn môi dưới, tận lực tránh không phát ra thanh âm, nhưng chẳng thấm vào đâu.

Hắn đầu ngón tay run rẩy, ở trong nước ấm lung tung nắm chặt vạt áo Thiên Nam.

Thiên Nam đột nhiên nhả ra, gian nan khởi động thân mình nhìn Bạch Viễn.

Bạch Viễn có chút nghi hoặc, hai mắt mê ly mang theo liễm diễm gợn nước nhìn lên.

Hành động hết sức khiêu khích này nhất thời biến thành một cỗ nóng bỏng nhiệt lưu thẳng hướng xuống hạ phúc tập kích, Thiên Nam thở hổn hển dời ánh mắt bắt đầu cởi cúc áo Bạch Viễn.

Cúc áo rõ ràng là phi thường dễ cởi, nhưng là Thiên Nam lại phá lệ nôn nóng một phen giật xuống, cúc áo vô tội nhất thời bùm bùm yếu ớt phụt ra ngoài, trong vách tường bồn tắm phát ra âm thanh trong trẻo.

Bạch Viễn có chút dở khóc dở cười,

“Tổng tài, quần áo của ta…”

Thiên Nam nắm cằm Bạch Viễn liền hôn lên, thở dốc lên tiếng, “Gọi Thiên Nam.”

“Thiên Nam…”

Bạch Viễn thanh âm trầm thấp khàn khàn,

Thiên Nam nghe vậy, dấu hiệu dã thú cuồng phát, hắn bỗng nhiên cúi đầu, hướng tới đậu đỏ rong chơi trước ngực Bạch Viễn cắn lên.

“A...”

Lại là một đợt mãnh liệt khoái cảm đánh úp lại, luồng điện tinh mịn trong thân thể Bạch Viễn kích nhảy lên, toàn bộ tế bào quanh thân kích động, thổi quét mỗi một phân ý thức của hắn.

Thiên Nam trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, lương tâm không ngừng run rẩy, hắn cắn nhẹ mút vào một bên đậu đỏ, một bàn tay nóng rực vuốt ve da thịt mẫn cảm của Bạch Viễn, tay kia vân vê khoả đậu đỏ còn lại.

“Đừng... Ngứa...”

Bạch Viễn mày gắt gao nhíu lại, tiếng nói khàn khàn như mèo cào gãi vào trong lòng Thiên Nam.

Thiên Nam nhả ra, vội vàng lột xuống quần Bạch Viễn.

Nước ấm chậm rãi trong nước xung động, vừa vặn đem Bạch Viễn bại lộ ở trong không khí.

Thiên Nam kéo qua cả người Bạch Viễn, hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh cởi ra quần áo Bạch Viễn.

Nước tí tách từ phía trên nhỏ xuống, đập lên Bạch Viễn, hắn hai má nóng bỏng, khí lực một tia bị rút đi.

Bạch Viễn cắn chặt răng, cũng lung tung cởi ra quần áo Thiên Nam.

Nhưng là hắn không còn một chút khí lực nào, bối rối bắt một phen nhưng mãi chưa cởi ra được, vì thế chán nản hạ xuống cánh tay, đầu ngón tay xoa xoa bọt nước.

Thiên Nam cười nhẹ ra tiếng, đem Bạch Viễn lột ra trần như nhộng sau lại dùng hai tay đưa hắn dựa lên thành bồn tắm.

Bạch Viễn môi đỏ mọng càng phát ra đẹp đẽ, giống như có thể tràn ra máu.

Da thịt hồng nhạt dưới ánh đèn phòng tắm như ngọc thạch dịu dàng, khiến cho dưới bụng Thiên Nam lại là một trận khô nóng, vốn đại não trong sáng nhất thời bị hacker xâm lấn trúng siêu vi trùng, khó có thể hoạt động.

Hắn cấp bách bỏ đi quần áo trên người sau đó liền hướng Bạch Viễn đè ép lên.

Da thịt nóng rực dán chặt lấy nhau, ngọn lửa nhanh chóng đốt lên từng tế bào toàn thân.

Chạm đến da thịt rồi lại so sánh thấy không giống nhau, của Thiên Nam là da thịt tinh tế, lại phá lệ rắn chắc, cơ bụng ở trên bụng Bạch Viễn ấn vào, rốt cục đưa vài tia ý thức cuối cùng của hắn đốt thành bột mịn.

Thiên Nam hai tay lướt qua từng khúc da thịt của Bạch Viễn, cuối cùng trượt đến Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đã bán ngẩng đầu trong nước có chút lờ mờ, Thiên Nam híp hai mắt nhìn sang, trong mắt hiện lên ý cười.

Ngay cả vật này đều thanh tú như vậy…

Bạch Viễn nếu như biết ý nghĩ của Thiên Nam nhất định sẽ cắn chết hắn, đương nhiên nếu nếu là hắn còn có nửa phần ý thức, tất nhiên sẽ không cho Thiên Nam nhìn.

Thiên Nam bàn tay to một phen cầm Tiểu Bạch, bắt đầu khuấy động lên.

Bạch Viễn thân mình nhất thời run lên bần bật, như súng bắn đạn bị mạnh mẽ ngăn cản phóng thích, run rẩy như bùn, ngồi phịch ở trong bồn tắm cắn chặt môi dưới không để cho mình rên ra tiếng, sớm không thể động.

Thiên Nam khuấy động vuốt ve thẳng đến khi Tiểu Bạch toàn bộ ngẩng đầu cứng rắn, ở linh khẩu hơi hơi chảy ra chất lỏng màu trắng liền đặc biệt khốn nạn nhẹ nhàng bấm, chặn toàn bộ đường rút quân của Tiểu Bạch.

Ba hồn bảy vía rốt cục bị nhét trở về, Bạch Viễn kêu sợ hãi ra tiếng, “Đừng... Đừng mà...”

Nhưng mà tiếng nói khàn khàn như vậy, không hề có lực uy hiếp, lại giống như xuân dược đem dục vọng của Thiên Nam đẩy tới đỉnh.

Thiên Nam thở dốc đứng dậy tắt công tắc nước ấm, đè xuống khóa thoát nước, cánh tay trong ngăn kéo bên cạnh bồn tắm sờ soạng tìm bôi trơn.

Bạch Viễn đợi một hồi hoàn toàn không có cảm giác thấy động tác của Thiên Nam, mở mắt, ma xui quỷ khiến không biết từ đâu lấy ra vài phần khí lực, đứng dậy dán sát vào Thiên Nam, nhất thời giống như cá gặp nước.

Thiên Nam cổ họng lại là một trận khô nóng, rốt cục mò tới bôi trơn, cấp bách đổ lên tay.

Nhưng mà nước còn chưa chảy đi hết, bôi trơn vừa tiếp xúc với nước liền tan ra.

Thiên Nam đôi mắt càng phát ra sâu thẳm không thấy đáy, cường thế đem dục vọng mãnh liệt đè nén.

Nước rốt cục chảy xong, Bạch Viễn trắng nõn thân thể bại lộ, khiến cho đôi mắt Thiên Nam càng phát ra đen tối.

Thiên Nam cũng nhịn không được nữa, đổ ra chất lỏng trong bình liền hướng giữa hai chân Bạch Viễn tìm kiếm.

Da thịt mẫn cảm bị Thiên Nam khẽ đụng, Bạch Viễn nhất thời nhũn ra như nước, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đang muốn cong người lên, một ngón tay lại đột nhiên cắm vào, để cho hắn không chịu nổi kẹp chặt thân thể.

Thiên Nam trên trán ứa ra mồ hôi, khàn khàn lên tiếng,

“Thả lỏng một chút.”

Bạch Viễn càng kẹp chặt hơn,  nếp uốn nội bích nóng bỏng cả ngón tay Thiên Nam, khiến cho thân dưới Thiên Nam cứng phát đau.

Hắn thở dài, phủ thân mình hôn lên Bạch Viễn.

Gắn bó quấn lấy, lưu luyến vạn phần.

Bạch Viễn cuối cùng chịu không nổi, rốt cục chậm rãi đem thân thể như đoá hoa nở rộ giãn ra.

Thiên Nam nhân cơ hội nhét vào thêm một ngón tay, ở tác dụng bôi trơn lại chậm rãi cắm vào ngón thứ ba...

Hắn kiên nhẫn khuếch trương, thẳng đến khi Bạch Viễn có thể cất chứa của mình vội vàng móc ra thô dài mạnh mẽ.

Vừa mới nhét quy đầu vào Bạch Viễn liền đau đớn nức nở ra tiếng, Thiên Nam cúi người hôn hắn, mà Bạch Viễn thì bức thiết dùng sức bắt lấy môi dưới Thiên Nam như cây cỏ cứu mạng.

Thiên Nam thừa dịp này cũng không cho Bạch Viễn nghỉ xả hơi, một cái động thân liền vọt vào cơ thể hắn.

Nội bích ấm áp nhanh chóng bao trùm hắn, khoái cảm tê dại tăng tốc lan ra toàn thân.

“A!... Đau... Đau...!” Bạch Viễn hai tay nắm chặt lưng Thiên Nam, khàn khàn kêu sợ hãi.

Thiên Nam trong mắt hiện lên nồng đậm lo lắng, đau lòng vội vàng dừng lại động tác làm Bạch Viễn yên lòng.

Bạch Viễn nhẹ nhàng khóc nức nở, công năng của bôi trơn lại ở lúc này phát hiệu quả lớn nhất, thân thể không hề báo trước lại nhanh chóng giãn ra.

Đột nhiên cảm nhận được người dưới thân thả lỏng, Thiên Nam nhẹ nhàng thở ra, thử tính giật giật sau lại liền vội hỏi đến, “Đau không?”

Bạch Viễn ngay từ đầu đã luôn không còn khí lực trả lời, không rên một tiếng mềm nhũn trong lòng Thiên Nam.

Thiên Nam nhất thời không có bận tâm, động tác gọn gàng linh hoạt chậm rãi dao động.

Bạch Viễn lại ô ô nức nở. Đầu ngón tay ở trên lưng Thiên Nam mạnh mẽ khắc ra vài đạo hồng ngân. Hồng ngân cùng da thịt Thiên Nam  hoà lẫn vào nhau, ở nơi hai người đều nhìn không tới đỏ đến kinh tâm động phách.

Thiên Nam kéo khoé môi, mạnh mẽ đem Bạch Viễn ấn lên vách tường trong bồn tắm, động tác có chút thô lỗ đụng chạm lấy thân thể Bạch Viễn.

“A…”

Bạch Viễn đột nhiên thét lên, tiếng nói lại mang theo vài phần dày cùng ngọt nị, rất rõ ràng không phải bởi vì thống khổ, mà là bởi vì thoải mái.

Thiên Nam dừng lại, đại khái minh bạch cái gì, hướng tới nơi vừa đâm mạnh.

Bạch Viễn run rẩy thân mình dùng sức cắn bả vai Thiên Nam, thanh âm hàm hồ thoát phá.

Rõ ràng bả vai rất đau, trong mắt Thiên Nam lại nhiễm lên vài phần sủng nịch cùng ý cười.

Hắn thân thể rút ra một ít, lại mạnh mẽ đâm vào, Bạch Viễn nhất thời giống như bị ném lên mây, dục tiên dục tử.

“Thiên Nam… Ta yêu ngươi.”

Bạch Viễn đợt sóng khoái cảm tiếp nối nhau tập kích khiến hắn nỉ non ra tiếng.

Thiên Nam nghe vậy đồng tử co rụt lại, một vài cảm xúc ở trong mắt khuếch tán nở ra.

Trong tim vô cùng ấm áp, dưới thân người cũng hảo ấm.

Hắn con ngươi tối sầm, lại đơn giản ra vào tiến sâu, dùng mạnh mẽ hung hăng xay nghiền Bạch Viễn…

Phòng tắm kính dày lên hơi nước, hình ảnh mơ hồ buộc vòng quanh trong bồn tắm làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.