Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn

Chương 31: Phiên ngoại 1- Vẹt và Bạch Thỏ



Vẹt kỳ thật có tên, hắn không gọi ái phi, lại càng không kêu vẹt, hắn gọi Thượng Kiếm (cái tên này editor chém gió T_T).

Thượng Kiếm là một Tán tiên, ở Thiên giới tự đắc mỗi ngày sống phóng túng, cuộc sống như vậy qua mấy trăm năm, liền trở nên có chút không thú vị, cho nên hắn đầu óc vừa kéo, nghĩ đến Nhân giới đi chơi.

Nhưng là Thiên giới có một cái quy định bất thành văn, đến Nhân giới toàn bộ thần tiên sẽ trải qua một kiếp —— biến làm chân thân.

Biến làm chân thân nghĩa là không thể hóa thành hình người, tiên lực cũng đều sẽ bị thu hồi, nhưng là biến xong tự nhiên sẽ thăng, chẳng qua cần cố gắng tu luyện.

Thượng Kiếm cảm thấy được chuyện này không có gì lớn, có lẽ làm một động vật bị nhân loại cho rằng chỉ số thông minh thấp (ngươi không biết chủ nhân cho rằng ngươi chỉ số thông minh nghịch thiên đó sao?) cũng rất thú vị, sự thật cũng như thế.

Qua nhiều năm như vậy ở Nhân giới cả ngày cùng Bạch Viễn so với ở Thiên giới làm Tán tiên thú vị hơn.

Kỳ thật có đôi khi Thượng Kiếm cảm thấy được Bạch Viễn thực thất bại, thất bại đến khiến cho vốn là chính mình theo hắn năm năm cũng không thể yêu hắn.

Thượng Kiếm cảm thấy được Bạch Viễn bộ dạng ngoại hình xem như thượng thừa, tuy rằng so ra kém chính mình nha, cũng vẫn là vừa mắt, nhưng là không biết vì cái gì hắn và Bạch Viễn trong lúc đó có hữu tình có thân tình chỉ là không có một chút tình yêu.

Thượng Kiếm không biết, tình yêu sinh ra là ở đúng thời khắc gặp đúng người.

Sau đó mùa xuân của Thượng Kiếm liền tới.

Là lúc gặp một con cún kêu Bạch Thỏ.

Thượng Kiếm không rõ ràng lắm, hắn rõ ràng chính là Bạch Thỏ chỉ là chó, chỉ là một con chó đực, chỉ là một con chó thực manh.

Kỳ thật Thượng Kiếm ban đầu cũng không biết lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thỏ thì cái cảm giác luồng điện loạn chiến nhảy lên gọi là nhất kiến chung tình.

Hắn chỉ biết mình chính là thích khi dễ hắn, thích xem hắn mếu máo, thích xem hắn thẹn quá hoá giận gâu gâu gâu, thích xem hắn khóe mắt đỏ lên bị buộc rơi lệ…

Làm vẹt năm năm, Thượng Kiếm lần đầu tiên cảm thấy được đủ bất mãn, hắn muốn hóa thành hình người.

Sau đó Thượng Kiếm bắt đầu nỗ lực tu luyện, hấp thụ số lượng lớn tinh hoa, một buổi tối hắn rốt cục biến thành hình người.

Thượng Kiếm thiếu chút nữa đã quên chính mình cái dạng gì rồi, cho nên hóa thành hình người chuyện thứ nhất chính là đi soi gương.

Trong gương người tóc đen như mực, mũi cao môi mỏng, thân hình cao ngất, duy nhất khiến cho Thượng Kiếm không hài lòng chính là áo bào của hắn, năm đó đến nhân gian khi đó mặc áo dài nở đầy hoa, ( làm vẹt bị nhiễm  – -) khiến cho bên ngoài vốn cực kỳ lạnh lùng trở nên có chút diêm dúa lẳng lơ, đổi cách nói khác là nữ khí (Giống con gái =))))).

Thượng Kiếm cũng không để ý nhiều, một giây sau liền hiện ra trước mặt Bạch Thỏ.

Lúc ấy đêm muộn, ánh trăng sáng tỏ, Bạch Thỏ da lông trắng tinh hiền thục phá lệ vui mắt, trường cảnh nhất thời khiến cho Thượng Kiếm rõ ràng nghe được thanh âm máu sôi trào.

Bạch Thỏ đang ngủ, thân thể thịt thịt nương theo hơi thở đều đều phập phồng lên.

“Ngu xuẩn.”

Thượng Kiếm thanh âm không hề thô to, trở nên có chút trầm thấp, như nam châm đem Bạch Thỏ đang ngủ say ôm chặt khiến cho hắn tỉnh lại.

Bạch Thỏ khẽ hừ một tiếng mở hai mắt ra, sau đó một giây sau hắn liền trừng lớn mắt thiếu chút nữa gâu gâu ra tiếng.

Một bàn tay ấm áp lại tức thời ngăn chặn tiếng kêu sợ hãi.

Chỉ nghe đến nam nhân cúi đầu cười,

“Như thế nào? Không biết ta?”

Thanh âm này rõ ràng chưa từng có nghe qua, nhưng là Bạch Thỏ lại cảm thấy phá lệ quen thuộc.

Trong đầu ý nghĩ đầu tiên hiện lên, vẹt?

Thượng Kiếm tay vẫn là nắm chặt cái miệng của hắn, hai mắt hẹp dài loan ra đường cong mờ, trong mắt ba phần bỡn cợt, còn có bảy phần, là Bạch Thỏ không thể nào nhìn ra sắc thái.

“Là ta.”

Nam nhân lại cúi đầu nói, Bạch Thỏ trái tim nhảy loạn nhất thời không hiểu yên ổn lại.

Thân thể động vật luôn không có phương tiện, nói thí dụ như Bạch Thỏ hiện tại muốn phản kháng hai tay che miệng chính mình, lại phát hiện vật lộn một phen căn bản chính là phí công.

Bạch Thỏ có chút buồn bực, ánh mắt như nước long lanh thẳng tắp khoét tới.

Thượng Kiếm mỉm cười, buông lỏng tay ra.

“Gâu gâu?” ( Vẹt?) Bạch Thỏ giảm thấp xuống thanh âm, nghi hoặc mở miệng.

Thượng Kiếm nhíu mày,

“Tại sao không nói tiếng người? Làm chó thực thích sao?”

Bạch Thỏ mày nhất thời nhíu lại, nhân cơ hội hung hăng cắn lên ngón tay Thượng Kiếm một cái, rồi sau đó dương dương tự đắc muốn nhìn bộ dạng Thượng Kiếm thẹn quá hoá giận.

Nhưng là hắn thất vọng rồi, Thượng Kiếm mày cũng chưa nhăn, chính là ý cười nhẹ nhàng nhìn hắn.

Chẳng biết tại sao Bạch Thỏ trái tim mới vừa yên ổn nhất thời lại lung tung đập loạn, hắn khống chế không được, đành phải đông cứng chớp mắt tựa đầu mai phục.

“Ngu xuẩn. Ngay cả hình người đều hóa không được.” Thượng Kiếm châm chọc nói.

Bạch Thỏ bật người ngẩng đầu lên, khóe mắt, đầu óc một trận nóng, không chút do dự biến thành hình người.

Áo trắng như tuyết, mi mục như vẽ.

Bạch Thỏ hình người da thịt trắng nõn, tóc đen như vẩy mực dài đến eo, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.

Bạch Thỏ đắc ý giơ giơ lên cằm,

“Hừ, ngươi mới ngu xuẩn.”

Kỳ thật Thượng Kiếm đã thử tưởng tượng qua bộ dạng Bạch Thỏ, có lẽ là cái loại ngơ ngác ngây ngốc, có lẽ là cái loại thực đáng yêu thực manh, lại có lẽ là cái loại thực bình thường không có gì lạ.

Còn chưa có nghĩ qua là xuất trần xinh đẹp như vậy.

Chính là xinh đẹp, tuy rằng Bạch Thỏ một thân áo trắng, nhưng nước nhuận trong hai mắt lại nhiễm lên vài phần mị hoặc cùng giảo hoạt, mê hoặc lòng người.

Thượng Kiếm hơi thở bị kiềm hãm, thấy có chút ngứa.

Hắn cho tới bây giờ cũng không phải cái người giỏi về che giấu cảm xúc chính mình, lại càng không nghĩ trước mặt Bạch Thỏ có nửa phần che dấu, cho nên một giây sau hắn liền không chút do dự nắm cằm Bạch Thỏ.

Bạch Thỏ sửng sốt, kinh ngạc đến quên phản kháng.

Thượng Kiếm đem mặt vội vàng tiến đến,

“Ngu xuẩn. Trêu chọc một câu liền hiện hình.”

Bạch Thỏ là yêu, không phải tiên, Thượng Kiếm nháy mắt liền minh bạch.

Bạch Thỏ phục hồi tinh thần lại, hai má trắng nõn nhiễm lên phấn hồng thản nhiên.

Hắn hóa thành hình người có lẽ là bị phép khích tướng của vẹt bức, có lẽ... Còn có một chút nguyên nhân không rõ ở bên trong, che dấu bĩu môi, “Phiền chết! Ta không hóa hình người ngươi trào phúng ta, hóa thành hình người ngươi cũng muốn trào phúng ta!?”

Thượng Kiếm nở nụ cười, ngón tay triển khai, bàn tay to nhất thời bắt được cả cằm Bạch Thỏ.

“Ngươi có biết ta vì cái gì muốn hóa thành người không?”

Này tư thế quá mức ngả ngớn khiến cho Bạch Thỏ hai má có chút nóng lên, hắn giãy cằm quay về, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không biết, cũng không muốn biết.”

Nhưng mà vừa mới nói xong, môi của hắn liền bị phong trụ, xúc cảm ấm áp, bất đồng cùng vẹt trước kia đối với hắn chỉ mổ một cái ngắn ngủi.

Vẹt mặt gần trong gang tấc, Bạch Thỏ chỉ cần chớp chớp lông mi liền có thể đủ xẹt qua gương mặt của hắn.

Nhưng là Bạch Thỏ hiển nhiên là bị hành động của vẹt dọa, chính là lăng lăng trừng đối phương, máu dằn nổi cuồn cuộn lên, như thủy triều cọ rửa ý thức của hắn.

Thượng Kiếm trong mắt lau qua ý cười, chìa đầu lưỡi phá lệ khiêu khích liếm liếm khóe miệng Bạch Thỏ.

Bạch Thỏ nhất thời hoàn hồn, một cái tát quạt qua.

Thượng Kiếm trên khuôn mặt tuấn lãng liền hiện lên năm dấu tay.

Bạch Thỏ lại choáng váng, hắn không nghĩ tới vẹt không né, rõ ràng vẹt có thể...

Thượng Kiếm không có chút tức giận, ra tay lại cướp lấy cằm Bạch Thỏ, ngón tay xoa môi Bạch Thỏ, “Ta hóa thành hình người chính là muốn như vậy.”

Bạch Thỏ nhất thời cảm giác trong đầu bom hẹn giờ nháy mắt nứt toác, bằng không vì cái gì hắn cảm giác đầu óc thực trì độn, căn bản là không hiểu vẹt đang nói gì đây?

“Nói... Nói cái gì đó.”

Bạch Thỏ thân mình lui về sau, ấp úng nói.

Thượng Kiếm đang muốn mở miệng liền nghe được thanh âm tay cầm cái cửa xoay qua, lập tức ôm Bạch Thỏ liền độn tới ngân sương.

Ngân sương là chỗ ở khi Thượng Kiếm vừa mới bắt đầu đến Nhân giới, bởi vì lây dính lên tiên khí nhiều năm qua vẫn là như cũ, trước sau như một sạch sẽ.

“A!? Ta đi rồi chủ nhân tìm ta làm sao bây giờ?” Bạch Thỏ bị kéo đến ngân sương toát ra câu nói đầu tiên là như vậy.

Thượng Kiếm nghe vậy có chút ý vị thâm trường nở nụ cười,

” Chủ nhân ngươi ở nhà đều bận không thở nổi sẽ có thời gian để ý ngươi?”

Đều bận không thở nổi? Nào có a? Chủ nhân mỗi ngày buổi tối không phải chỉ cùng một chỗ với vợ hắn sao, vội cái gì sao?

Bạch Thỏ hồ nghi liếc vẹt một cái,

“Không hiểu ra sao cả.”

Thượng Kiếm chọn mi, ngồi ở bên giường bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn Bạch Thỏ, khóe môi tràn ra vài phần bỡn cợt, “Thực ngu xuẩn, quả nhiên đáng giá ‘Dạy dỗ’.”

Dạy dỗ muội ngươi a! Đại gia ta sớm đã bị chủ nhân dạy dỗ đủ rồi được không!

Bạch Thỏ oán hận kéo qua ghế dựa ngồi xuống, lại nói, “Không hiểu ra sao cả.”

Thượng Kiếm vui vẻ,

“Ngươi học lại cơ à?”

Bạch Thỏ giận,

“Ngươi có bệnh a?”

“Ngươi có thuốc a?” Thượng Kiếm châm biếm lại.

Bạch Thỏ nhất thời nghẹn lời không biết nói cái gì cho thỏa đáng,

Quả nhiên tiếng Trung dốt nát không nên trêu vào nam nhân lời nói ác độc!

Bạch Thỏ có chút buồn rầu, không kiên nhẫn đứng dậy nói,

“Ta trở về.”

Thượng Kiếm đột nhiên đứng dậy bắt được tay hắn, còn thật sự có vài phần nghiêm túc nhìn Bạch Thỏ, “Ngươi thật không biết ta nghĩ cái gì?”

Vẹt con ngươi tối đen sâu thẳm, loé lên tia sáng ở trong phòng có vẻ có chút doạ người, Bạch Thỏ hai má lại đỏ, vội vàng tránh ra,

“Không biết!”

Thượng Kiếm đôi mắt lạnh vài phần, khắc chế đáy lòng xao động, nói, “Vậy ngươi đi đi.”

Dù sao sau này ngươi sẽ biết.

Bạch Thỏ như được đại xá, vội vàng độn trở về nhà.

Thượng Kiếm ngã xuống trên giường, đột nhiên cảm thấy được cần bắt cóc Bạch Thỏ a.

“A!! Vẹt ngươi là tên khốn!!”

Sáng sớm,trong ngân sương nam nhân liền phát ra tiếng thét chói tai sắc bén, hù dọa chim sẻ ngoài cửa sổ một trận ngã uỵch xuống đất.

Thượng Kiếm hai mắt đẩy ra hai bên, xoa nhẹ cái lỗ tai chịu hành hạ, bình tĩnh ôm chặt Bạch Thỏ đã muốn biến thành hình người, nhẹ nói, “Sớm yên tĩnh.”

“Sớm yên tĩnh muội ngươi!! Ngươi tên khốn!!”

Hù chết nó được chứ! Sáng sớm tỉnh lại phát giác không phải ở nhà coi như xong! Bên cạnh người cư nhiên còn có nam nhân!

Bạch Thỏ lòng đầy căm phẫn chỉ vào đầu sỏ lừa gạt hắn đến ngân sương lớn tiếng khiển trách.

Thượng Kiếm bỗng nhiên buồn bực nở nụ cười, mạnh mẽ đem Bạch Thỏ đặt ở dưới thân, thừa dịp đối phương kinh ngạc nháy mắt hôn một cái khuôn mặt của hắn, sau đó thoả mãn đứng dậy.

Bạch Thỏ phục hồi tinh thần lại lại là một trận xung não, giơ lên tay liền tạt qua.

Thượng Kiếm lần này sẽ không nguyện ý tiếp tục bị đánh, dễ dàng liền đem bàn tay trắng nõn thon dài bắt được, sau đó từ từ hộc ra một câu, “Mưu sát chồng cũng bị phạt, ngốc.”

“Vẹt thối không biết xấu hổ!” Bạch Thỏ xấu hổ và giận dữ đẩy ra Thượng Kiếm.

Rốt cục hiểu được vì cái gì tiểu mỹ nhân gọi hắn vẹt thối! Lúc ấy là chính mình choáng váng mới có thể buồn bực chọn vẹt, rõ ràng không thúi có phải tốt hơn không!

Thượng Kiếm rảnh rỗi đem chỉnh lại áo bào sau đó đột nhiên nghiêng đầu khuôn mặt khóc tang nhìn Bạch Thỏ, “Người ta đều cùng ngươi ngủ, ngươi cũng không đối người ta chịu trách nhiệm sao?”

Bạch Thỏ trên trán gân xanh nhảy dựng, “Ngươi có tiết tháo một chút được không!!” Rống xong lại bật người phản bác, “Ngươi còn thân mật với ta hơn nhiều lần thì ngươi cũng cần đối ta phụ trách a?”

Thượng Kiếm vui vẻ vội vàng đáp,

“Ta phụ trách, ta tuyệt đối phụ trách! Ngươi xem ta thực có trách nhiệm =3=”

Bạch Thỏ khóe miệng co quắp, bình tĩnh lau mặt đáp, “1. 2. 3... Tốt lắm tiểu tử ngươi mau tỉnh lại, chuyện ngươi vừa mới nghe được hết thảy đều là nghe nhầm, là ảo giác biết không.”

Thượng Kiếm: “…”

Bạch Thỏ bỗng nhiên hoảng loạn kêu lên,

“A a a, ta cần phải trở về!”

Thượng Kiếm còn chưa có trả lời Bạch Thỏ liền biến mất không thấy tung tích.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, hai mắt hẹp dài nhẹ nhàng nhíu lại nhìn phía ngoài cửa sổ.

Lần đầu tiên cảm thấy được.

Nơi này thật mỹ lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.