Bạch Viễn phá lệ một hôm ngủ như chết, vẹt hôm nay cũng dị thường không có tới quấy rầy hắn.
Đột nhiên,
“Đinh ~~~ “
Di động vui vẻ hát lên.
Bạch Viễn cuốn chăn trùm lên đầu, vươn tay ra sờ soạng bắt lấy di động.
“Alo...”
Thanh âm sáng sớm khàn khàn.
“Đi ra.” Tổng tài ngữ khí lãnh liệt.
“Ân... Tổng tài a...”
Bạch Viễn mơ mơ màng màng đáp trả.
Tổng tài? Tổng tài!!!!
Bạch Viễn cả kinh, bật người mở mắt ra.
“Ta lập tức tới, lập tức tới!”
“…”
Bạch Viễn cúp điện thoại, bật dậy rời khỏi giường, cuống quít mặc vào quần áo, nhảy vào phòng rửa mặt.
Fuck fuck, như thế nào lại nằm ngủ đến tận giờ!
Bạch Viễn kích động chạy đi cửa chính, thở hổn hển chạy tới cửa tiểu khu.
Quả nhiên xe tổng tài đang đỗ ở cửa.
“Tổng tổng... Tổng tài... A...”
Bạch Viễn mở cửa xe, ngồi phịch ở trên ghế thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Thật có lỗi... Ngày hôm nay đã muộn...”
Thiên Nam sắc mặt có chút âm trầm, không rên một tiếng khởi động xe.
Bạch Viễn tuy rằng trải qua một phen gây sức ép thiếu ngủ như vậy, nhưng vẫn là muốn tiếp tục chợp mắt, vì thế xe vừa khởi động, ánh mắt hắn lại híp lên.
Thiên Nam mặt không chút thay đổi lái xe, ánh mắt liếc đến trên cổ áo Bạch Viễn, đột nhiên sắc mặt trở nên có chút quái dị.
Xe dừng lại, Bạch Viễn gian nan đẩy ra hàng lông mi nồng đậm.
“Tới a.” Hắn vừa nói vừa chuẩn bị đi mở cửa xe.
“Đợi một chút.”
Thiên Nam đột nhiên mở miệng.
Bạch Viễn động tác dừng lại, chậm chạp quay đầu, mê mang mở to một đôi mắt tràn ngập nước nhìn về phía Thiên Nam.
Thiên Nam ngực bị hẫng một nhịp, ngữ khí có chút mất tự nhiên,
“Áo.”
Bạch Viễn nghi hoặc, cúi đầu xem cổ áo.
Cổ áo mở rộng, lộ rõ da thịt trắng nõn, nút thắt cũng lung tung, lại mơ hồ có vài phần ý vị câu nhân.
Máu oanh một tiếng từ lòng bàn chân nhảy lên tới khuôn mặt Bạch Viễn, hồng đến có thể nhỏ ra huyết.
Bạch Viễn run rẩy vội vàng đem cài lại nút thắt một lần nữa, buồn ngủ nhất thời hóa thành bột mịn.
Fuck...! Thực dọa người!
Liên tiếp mấy ngày đều là như vậy.
Mỗi ngày chín giờ Thiên Nam đúng giờ tới đón hắn, sau đó uy Bạch Thỏ lại đi công ty.
Bạch Viễn cũng dần dần thành thói quen.
=======
Một ngày.
“Bạch Viễn, ngươi học đại học chuyên ngành tiếng Pháp phải không.”
Dương thư kí ở văn phòng tổng tài thần sắc đoan chính đứng ở trước bàn làm việc Bạch Viễn hỏi.
Bạch Viễn sửng sốt, gật gật đầu,
“Đúng, làm sao vậy.”
Dương thư kí thở ra một hơi,
“Là như vậy, ta không biết tiếng Pháp, nhưng là tuần này tổng tài cần một trợ lý tiếng Pháp bồi hắn đi Pháp xử lý công việc một chuyến, cho nên...”
“Cho nên ngươi tìm tới ta?”
Dương thư kí lại gật đầu, thần sắc có chút khó xử.
“Công ty người biết tiếng Pháp quá ít.”
Bạch Viễn nhíu mày,
“Nói cách khác vẫn là có.”
“Có là có, nhưng là năng lực so ra kém Bạch Viễn ngươi a.”