Tổng Tài Chỉ Yêu Mỗi Vợ

Chương 11: 11: Lục Tổng Bị Phụ Nữ Bỏ Bùa Mê Hoặc Rồi




(11)
Hà gia cũng là một trong những gia tộc lớn, nhất là sau khi Tô gia phá sản, Hà gia càng thêm thuận buồm xuôi gió, phát triển mạnh mẽ sang cả thị trường nước ngoài.

Lễ đính hôn của thiên kim tiểu thư duy nhất Hà gia được tổ chức linh đình, khách khứa đều là những nhân vật có tiếng tăm cả, náo nhiệt vô cùng.

Hôm nay là ngày vui của Hà Diệp Nhu, từ rất sớm cô ta đã chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng, háo hức được xuất hiện trên lễ đường cùng với Trương Tử Dương.

Cảm giác đánh bại Tô Hy khiến cho cô ta rất sảng khoái, cô ta rất mong sẽ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ níu kéo của Tô Hy, muốn cho Tô Hy bị mất mặt trước đám đông.

Ai bảo khi xưa Tô Hy ngạo mạn như vậy, luôn không coi ai ra gì chứ? Đáng đời cả thôi!1
Hà Diệp Nhu ngắm nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt trang điểm kĩ càng khẽ nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Người hầu đứng bên cạnh hết lời nịnh nọt, tâng bốc cô ta lên tận mây:
- Tiểu thư nhà chúng ta là đẹp nhất, Tô Hy kia là cái thá gì chứ? Cuối cùng cũng phải bại trong tay tiểu thư mà thôi.

Hà Diệp Nhu thích nghe nhất là những lời này, tâm tình càng tốt hơn rất nhiều.

Cô liền ta rút ví tiền ra, hào phóng đưa cho nữ người hầu kia một tấm chi phiếu mệnh giá lớn.

Cô người hầu hai mắt sáng lên, vội vàng nhận lấy tiền, ríu rít cảm ơn cô ta.


Cô ta lại nhìn vào trong gương, đắc ý nói:
- Tô Hy ơi là Tô Hy, tôi đã nói rồi, cô chỉ có thể thể thất bại thảm hại dưới tay tôi mà thôi.1
...!
Ở bên ngoài kia, khách khứa đều đã đến đầy đủ cả, muốn bước vào bên trong thì phải có thiệp mời mới được vào.

Hà Diệp Nhu tuy nói là muốn mời Tô Hy tới nhưng lại không đưa thiệp mời, chứng tỏ là cô ta cố tình muốn khiến cho cô mất mặt.

Nhưng cô đã lường trước được điều này, thậm chí còn mang tới một lá vương bài.1
Lục Thiên Quân là một nhân vật mà khi nghe đến tên, không ai là không kính nể.

Một nhân vật trẻ tuổi mà có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, bản lĩnh và thủ đoạn phải khiến cho người khác khâm phục.

Cho nên những buổi lễ tầm thường này, anh đương nhiên cũng nhận được thiệp mời.

Chỉ là anh trước giờ không rảnh rỗi tới vậy, những tấm thiệp mời đó đều bị vứt vào thùng rác không chút thương tiếc1
Nhưng ngày hôm nay, Lục Thiên Quân lại tới, tất cả chỉ là vì Tô Hy.

Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết, để cùng cô tới buổi lễ đính hôn này, anh đã phải lùi lại một cuộc họp vô cùng quan trọng.

Chuyện anh nhúng tay vào Tô thị là một hành động nguy hiểm, chuyện này đến tai của các vị cổ đông trong tập đoàn, ai ai cũng bất mãn, phản đối.

Cuộc chiến này, nếu thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại...cả tập đoàn Lục thị cũng sẽ bị kéo vào đầm lầy theo.

Đây không phải tác phong làm việc của Lục Thiên Quân, cho nên các vị cổ đông càng không thể hiểu nổi, hoang mang vô cùng.

Bố mẹ anh ban đầu cũng chỉ nghĩ, anh kết hôn với Tô Hy là vì tình yêu, ai mà biết anh lại nhúng tay vào chuyện của Tô gia chứ? Khi nghe bố mẹ chất vấn, Lục Thiên Quân vẫn rất bình tĩnh, không thanh minh giải thích, chỉ hờ hững đáp:
- Con biết rõ mình đang làm gì!1
Chuyện kết hôn này cũng chỉ có người trong Lục gia biết.

Người ngoài lại nghe nói là, mấy ngày trước Lục Thiên Quân bỏ ra số tiền lớn để mua một cô gái từ hộp đêm về.

Một người trước giờ chưa từng dính tin đồn với phụ nữ, lịch sử tình trường cũng sạch sẽ, sao có thể nổi hứng mua phụ nữ từ hộp đêm về chứ? Cho nên nội bộ công ty bắt đầu đồn rằng, anh bị phụ nữ bỏ bùa mê hoặc rồi.

Tô Hy không đi cùng Lục Thiên Quân trong buổi lễ đính hôn, nhưng theo sau cô có Tư Mã Lộc, cô có thể quang minh chính đại bước vào bên trong.

Trước đó, cô có nói với Lục Thiên Quân là anh chỉ cần đứng yên xem kịch là được rồi, nếu anh thấy khó xử thì không cần thiết ra mặt cho cô cũng được.


Dù sao chuyện này cũng là ân oán giữa cô và Hà Diệp Nhu, mất mặt thì mất mặt, nhưng cô cũng phải kéo Hà Diệp Nhu xuống hố cùng mình, không thể làm ảnh hưởng tới danh tiếng của anh được.

Đương nhiên, đây chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch trả thù của cô, dù sao còn ngày dài tháng rộng, lễ đính hôn này đừng mong có thể kết thúc tốt đẹp.

Đã tới giờ lành, Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương cùng xuất hiện trên lễ đường.

Tính ra Trương Tử Dương cũng là một người đàn ông tuấn tú, cao ráo sáng sủa, thành tích học tập xuất sắc.

Chỉ tiếc là...hắn lại là một tên tra nam bạc tình chính hiệu.

Tô Hy đứng bên dưới nhìn Trương Tử Dương chằm chằm, ánh mắt khinh bỉ tột cùng.

Trương Tử Dương đảo mắt, vô tình nhìn thấy Tô Hy đang đứng ở phía dưới, ánh mắt còn đang nhìn hắn chằm chằm.

Hắn lập tức sững người...!
Hôm nay Tô Hy ăn mặc rất đẹp, trên người là bộ váy dạ hội phiên bản giới hạn màu trắng, tôn lên làn da em bé trắng nõn nà của cô.

Khuôn mặt cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ sức hút khiến cho đàn ông điên đảo.

Từ khi đứng ở đây, không biết đã có bao nhiêu người lần lượt chú ý tới cô, bị cô thu hút rồi.

Cô giống như một thiên thần nhỏ đang hòa vào đám đông, à không, phải là tiên nữ giáng trần mới đúng.

Thực sự rất đẹp!
Trái tim Trương Tử Dương một lần nữa rung động, cảm giác hối hận đang trào dâng trong lòng hắn.

Một bảo bối đẹp như vậy, sao giờ hắn mới nhận ra điều này chứ? Nghĩ tới cảnh cơ thể mềm mại của Tô Hy nằm dưới thân mình, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều kia ửng đỏ đầy mê hoặc, cả người Trương Tử Dương lại như sôi sục lên.


Cảnh đó, nhất định sẽ rất tuyệt vời.1
Hà Diệp Nhu đứng bên cạnh, thấy người đàn ông của mình thất thần, cô ta lập tức nhíu mày, lay người Trương Tử Dương:
- Anh Tử Dương, sao vậy?
Trương Tử Dương lập tức thu hồi lại biểu cảm ban nãy của mình, ánh mắt dịu dàng nhìn sang Hà Diệp Nhu:
- À không có gì, chỉ là anh vừa nhìn thấy Tô Hy.

Không ngờ cô ta vẫn còn mặt mũi tới tận đây!
Hà Diệp Nhu nghe vậy cũng liền quay người lại để tìm kiếm bóng dáng Tô Hy.

Quả nhiên, cô đã tới rồi.

Cô ta liền nở nụ cười đắc ý, nói nhỏ với Trương Tử Dương:
- Là em mời cô ta tới đó.

Lát nữa, cô ta nhất định không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt hai chúng ta nữa đâu.

Hà Diệp Nhu nói xong câu này, Trương Tử Dương chỉ ồ lên một cái, cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng ánh mắt hắn lại có chút phức tạp....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.