Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 134: Chanh Chua Châm Biếm





**********
Chương 134 CHANH CHUA CHÂM BIẾM
Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Vãn Ninh chuyển viện xong, Kỷ Trình Tân đi cùng cô về lại nhà họ Diệp.


Vừa mới bước chân vào biệt thự, liền nghe được tiếng mắng mỏ của Lâm Vận Cầm! “Mấy người làm các người đều không biết làm việc nữa à? Người nào người nấy đều giống như bông hoa héo! Tập đoàn Diệp Thị bị thu mua, nhưng nhà họ Diệp vẫn chưa bị sụp đổ! Các người đều không muốn làm nữa đúng không? Được lắm! Từng đứa một, nhe răng nhếch mép cho ai xem?”
Diệp Vãn Ninh nhìn về phía cửa, thấy mẹ cô cầm ly trà đập mạnh lên người người giúp việc ở bên cạnh.

“Trình Tân, đợi tớ ở đây, được không?” “Được.” Kỷ Trình Tân gật đầu, mỉm cười dịu dàng với cô, “Có chuyện thì gọi tớ, tớ không rời đi đầu.” “Ừ” Diệp Vãn Ninh cũng mỉm cười với Kỷ Trình Tân, sau đó cô soải bước đi vào phòng khách, phân phó người giúp việc ở bên cạnh, lên tiếng nói: “Thu dọn ở đây đi rồi lui xuống đi Người làm nhìn thấy Diệp Vãn Ninh, lập tức bày ra vẻ cảm kích, “Vâng, vâng!” Cô căn bản là không làm gì sai, phu nhân thuần túy là muốn trút giận lên người cô mà thôi.

Lâm Vận Cầm nhìn thấy con gái đến đây, lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt “Mày còn có mặt mũi quay về?” Giọng nói chói tai vang lên, đến cả Kỷ Trình Tân đang đứng dựa vào cột trụ ở bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.


“Con về thăm bố.” Diệp Vãn Ninh lạnh nhạt trả lời: “Nếu không có chuyện gì, vậy con lên lầu đây “Mày đứng lại cho tao!” Lâm Vận Cầm giơ tay tóm lấy mái tóc dài đến eo của Diệp Vãn Ninh, “Năm đó tao phí hết công sức để mày gả cho Lục Thừa Tiêu, kết quả mày lại bảo đáp tao như vậy? Nó thu mua tập đoàn Diệp Thị! Mày lại có thể thờ ơ không chút quan tâm?! “Tập đoàn đã bị thu mua rồi, bà còn muốn tôi làm cái gì?” Diệp Vãn Ninh liếc nhìn Lâm Vận Cầm, giọng nói vẫn lạnh lẽo cực độ: “Bỏ tay của bà ra! Nếu như bà không muốn cục diện bây giờ càng trở nên tồi tệ, bà thả tay ra ngay cho tôi!”
Lâm Vận Cầm nghe thấy trong lời nói của cô không mang chút tình cảm nào, lập tức thả tay ra, Lâm Vận Cầm cực kỳ hoảng sợ nhìn cái bụng nhỏ của Diệp Vãn Ninh, “Đứa bé đâu? Đứa bé đâu? Kỳ sinh của mày còn chưa đến mà?" “Mất rồi.”
Bây giờ cô không muốn nói thêm câu nào với người mẹ đanh đá chua ngoa, ích kỷ hẹp hòi của mình.

Cô chỉ lạnh nhạt trả lời câu hỏi của bà ta.

“Cái gì? Mất rồi?” Bà ta rít lên: “Nhất định là mày chọc giận Lục Thừa Tiêu, vì thế nó mới thu mua tập đoàn Có phải thế không?” "Không phải.


Cô không hề cảm thấy mình đã làm sai cái gì, nhưng từ đầu đến cuối người bị tổn thương lại là cô.

"Không phải? Vậy đang yên đang lành sao tập đoàn lại bị thu mua? Tại sao!” Lâm Vận Cầm quả thực không thể hiểu nổi, "Quản gia Vương đã làm cho tập đoàn đi vào nề nếp, tập đoàn cũng luôn sinh lời, bây giờ...!tất cả cố gắng đã đổ sông đổ bể" “Cố gắng?! Các người cố gắng cái gì?! Bà nói cho tôi nghe thử xem!” “Nếu như không phải nhờ quản gia Vương, tập đoàn Diệp Thị đã sớm phá sản rồi, chuyện này mẹ cũng đã nói với mày rồi!” Lâm Vận Cầm cãi chày cãi cối.

Diệp Vãn Ninh lạnh lùng liếc xéo mẹ, “Đúng thế, chuyện các người cố gắng đúng là rất nhiều, bố đang nằm ở trên lầu, tôi của bây giờ, đều là thành quả của sự cố gắng của các người, hại người cuối cùng cũng sẽ hại mình, bây giờ là lúc các người phải nếm quả đắng rồi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.