Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 166: Cô Cứ Đợi Đấy!





“Chị Ni, em không phục!” Tây Lệ đã mấy ngày không hé răng, hôm nay cuối cùng không nhịn nổi nữa, chị Ni vừa chuẩn bị bước ra khỏi phòng làm việc, liền bị Tây Lệ ngăn lại! “Không phục? Em không phục cái gì?” Chị Ni nhìn Tây Lệ chằm chằm, liền sau đó lên tiếng nói: “Bây giờ sự thực đã chứng minh, em thua rồi.

Chị cũng không có ý sẽ sa thải em, giờ em có đến nói với chị em không phục đến cỡ nào, thì cũng không có tác dụng gì!” “Nhưng vốn là em nhận được mấy quảng cáo này trước, bây giờ tại sao lại thay người hết thảy? Hơn nữa người thay thế lại là con nhóc Ninh Y đáng chết kia!” Tây Lệ bực dọc không thôi, hai tay nắm chặt thành quyền nhìn chị Ni, “Chị Ni, em cũng là người được chị đào tạo, sao chị có thể bất công như thế?" “Vừa nãy chị đã nói rồi, là em đã thua!” Đây chính là quy tắc của giới người mẫu, người thích nghi thì sẽ sống sót, có hot hay không là chuyện trong nháy mắt, nhưng muốn mãi mãi không bị người mới đè ép, thì phải có năng lực, hiện tại Tây Lệ chưa có đủ điều kiện đó.

Chị Ni lại mở miệng giải thích: “Chị không thiên vị, muốn thay người đại diện không phải chị, mà là khách hàng, nếu em muốn trút giận thì đi tìm khách hàng, đừng đến tìm chị, dù sao chị cũng không có cái quyền thay đổi người đại diện nhãn hàng!” “Nhưng...!chị N...!cứ tiếp tục thế này, em thực sự sẽ bị Ninh Y đạp xuống mất, vậy em ngồi vào vị trí siêu mẫu hàng đầu còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Hồi đúng rồi, bây giờ em vẫn còn một quảng cáo đấy” “Em vẫn có một quảng cáo đại diện a?” Tây Lệ ngay lập tức trở nên hân hoan, “Quảng cáo gì thế? Chị Ni, chị nhanh nói cho em, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!”

Chị Ni đi về phía trước vài bước, sau đó quay đầu nói cho Tây Lệ biết, “Quảng cáo bệnh trĩ...!"Chi Ni!!!"
Chị Ni thấy tình hình không ổn, lập tức chạy nhanh về phía phòng tiếp khách, Tây Lệ mang giày cao gót, tức giận giẫm chân giẫm cẳng.

“Aaa, Ninh Y! Ninh Y! Cái gì cũng Ninh Y!” Tây Lệ hung ác cắn chặt răng, “Ninh Y! Tôi sẽ không tha cho cô! Cô lại dám giành giật hợp đồng đại diện, show của tôi! Cô cứ đợi đấy!”
Diệp Vãn Ninh đang tập luyện ở trong phòng hình thể hắt xì mạnh mấy cái.

“Hử? Không phải là cảm lạnh rồi chứ?” Hạ Nghi Tâm mang theo một đống đồ ăn ngon đi vào phòng, lên tiếng quan tâm bạn thân, “Chắc chắn là dạo này tập luyện, làm việc quá lao lực, Văn Ninh, cậu nghỉ ngơi xíu đi được không? Đừng bận việc mãi.” “Tớ không sao, nếu đã chọn công việc này, thì phải khiến bản thân yêu thích nó!” “Vậy cậu ăn chút đồ trước đi, đều là món cậu thích ăn đấy! Có pizza, gỏi gà cuốn, khoai tây chiên, còn có mỳ Ý cậu thích nhất nữa!”
Diệp Vãn Ninh nhìn đồ ăn ngon Hạ Nghi Tâm mua về, cười phụt một tiếng, sau đó ngồi khoanh chân trên tấm nệm mềm ở tong phòng hình thể, "Không biết chị Ni nhìn thấy tớ ăn đống đồ này, có tức giận la hét lên không nhỉ?” “Xuyt...chị ấy bây giờ đang ở trong phòng tiếp khách bàn bạc chuyện thay đổi người đại diện với khách hàng, chưa lên đây liền được đâu!” “Thay người đại diện?” Diệp Vãn Ninh sửng sốt.

Hạ Nghi Tâm ăn gỏi gà cuốn gật nhẹ đầu, "Đúng đấy, vốn là của cô Tây Lệ kia, bây giờ đổi thành cậu! Thực sự quá tuyệt, chỉ cần đồ mà cậu đứng ra làm người đại diện, tớ nhất định sẽ mua luôn một xe container!”
Diệp Vãn Ninh ngây ngẩn, cười đẩy bạn thân, “Một xe container? Khoa trương quá rồi...!“Không khoa trương không khoa trương, mua về xem như là phân phát phúc lợi cho nhân viên! Còn có thể ủng hộ cậu, một công đối việc! Cứ quyết định thế đi!” Hai người ở trong phòng hình thể vừa ăn vừa trò chuyện, vui vẻ biết bao nhiêu!
Đến giữa buổi, Hạ Nghi Tâm nhận được một cuộc điện thoại, công ty có chút chuyện cần xử lý.


“Chuyện nhỏ như thế cũng không giải quyết được? Được rồi được rồi, không cần đầu, bây giờ tôi quay trở về, không nói nữa, tạm biệt.” Hạ Nghi Tâm đứng dậy khỏi tấm nệm, “Văn Ninh, công ty tớ có chút chuyện gấp, tớ phải trở về xử lý, ngày mai tớ lại đến xem cậu quay quảng cáo tòa nhà chung cư.

"Ừ được.” “Thôi không nói nữa, bye bye, hôm nay cậu về nghỉ sớm đi nhé!” “Ừ, bye bye." Lộ ra nụ cười với bạn thân, Hạ Nghi Tâm đẩy cửa phòng hình thể rời đi.

Xem thử thời gian, hôm nay cô chuẩn bị về nhà sớm, cô thu dọn sạch đồng lộn xộn trên sàn, thay xong quần áo chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.

Dạo gần đây luôn bận rộn công việc, không có thời gian tự mình chăm sóc Sâm Sâm, bé con của cô dạo này lớn phổng không ít, nghĩ đến con trai, Diệp Vãn Ninh không kìm được nở nụ cười, mặc dù phải làm việc với cường độ cao, nhưng rất nhanh sẽ có thể trả sạch món nợ năm triệu tệ, sau này cũng có khả năng trả tiền phòng và lương cho bác George, cuối cùng cũng được xem là vạch màn sương mù nhìn thấy trời xanh!
Diệp Vãn Ninh cong nụ cười đi ra khỏi công ty, vừa mới đi đến đường dành cho người đi bộ ở phía đối diện, mấy người đàn ông lập tức tiến về phía cô.

“Xin hỏi là cô Diệp đúng không?” Một trong số mấy người đàn ông lên tiếng hỏi thăm.


“Anh là?” Diệp Vãn Ninh đánh giá mấy gã đàn ông trước mặt, “Có chuyện gì không?” “Có một quý ông đã đợi cô rất lâu ở bãi đậu xe, hình như là muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cô.

“Vậy à? Xin hỏi quý ông đó là vị nào?” Tính cảnh giác của Diệp Vãn Ninh rất cao, công ty được tọa lạc ở nơi phồn hoa của thành phố, nhưng trong chỗ náo nhiệt vẫn có nơi thanh tịnh, con đường này không hề có nhiều người qua lại.

“Cái này...!chúng tôi cũng không rõ lắm, chúng tôi vừa hay đi qua, ông kia cho chúng tôi mười ngàn tệ, nhờ chúng tôi giúp đỡ, cô vẫn là nên nhanh đi đến bãi đậu xe một lần đi." “Vâng, vậy cám ơn các anh quá." Diệp Vãn Ninh nói cảm ơn xong, nhưng cô lại không hề có dự định đi về phía bãi đậu xe, chỉ đứng trên con phố đối diện tòa nhà công ty đợi xe taxi.

Mấy người đàn ông nhìn dáng vẻ cảnh giác cao độ của Diệp Vãn Ninh, lập tức tiến lên trước lần nữa, “Cô Diệp, sao cô vẫn không đi? Sợ rằng quý ông kia đợi đến sốt ruột rồi.” “Bây giờ tôi có chút việc, lát nữa sẽ đi, tôi đang đợi người.” Diệp Vãn Ninh rút điện thoại từ trong túi ra, cô vừa chuẩn bị mở máy, thông qua màn hình điện thoại cô nhìn thấy mấy gã đàn ông đi vòng ra sau người cô, đang chuẩn bị dùng gậy đánh ngất cô!
Diệp Vãn Ninh lập tức né về phía bên trái, sau đó cấp tốc chạy về phía xa, may mà cô đã thay đổi giày cao gót ra, nếu không bây giờ cô chắc chắn không có cách nào chạy nhanh như vậy! Cô vội vã ấn số của Kỷ Trình Tân, nhưng điện thoại vẫn luôn ở trong trạng thái không ai nghe máy!
Đúng vào lúc cô đã gọi ba bốn lần, mấy gã đàn ông phía sau đã đuổi theo kịp!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.