Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 170: Muốn Say Bí Tỉ Một Lần





**********
Chương 170 MUỐN SAY BÍ TỈ MỘT LẦN
Liên tiếp ba ngày, Lục Thừa Tiêu không hề đến tập đoàn, mà bao trọn cả quản pub của bạn thân, luôn ở trong tình trạng say mèm.

Trong đầu anh tràn ngập hình bóng cô, mỗi một động tác của cô, mỗi một cái nhăn mặt, một nụ cười, đều làm lay động trái tim anh.


Tiếc rằng...!anh sẽ không còn nhìn thấy được nữa! “Vì một người phụ nữ, cậu lại trở nên chán nản như vậy?” Chủ nhân của quán pub Mike nhìn dáng vẻ hiện giờ của bạn thân, không nhịn được lên tiếng: “Cậu ở chỗ tớ cũng đã ba ngày rồi, không về nhà cũng không đi đến tập đoàn, cậu thực sự muốn tiếp tục chán nản như thế tiếp à?” “Nhà? Tớ không có nhà.” Lục Thừa Tiêu không kìm được cười khổ, vốn anh luôn không muốn thừa nhận mình có nhà, nhưng anh bỗng phát hiện, trong căn biệt thự không còn cô thì đến cái gọi là nơi ở cũng không được tính “Cậu đã yêu người phụ nữ kia rồi." Mike dùng giọng điệu vô cùng chac chân.

Lục Thừa Tiêu kéo căng đôi môi mỏng, "Đáng tiếc cô ấy đã rời xa tớ, vĩnh viên vĩnh viên rời xa tớ rồi." "Cô ấy chết rồi?" Mike đại khái có thể đoán ra nguyên nhân khiến bạn thân đau lòng tuyệt vọng.

Lục Thừa Tiêu không hé răng, cầm lấy chai whisky bên cạnh ngẩng đầu tu ừng ực...!
Mike hô lên kinh hãi, “Tại sao lại xảy ra chuyện này?” “Cô ấy bị người khác bắt cóc, ám sát.” Lục Thừa Tiêu giải thích nói, động tác uống whisky vẫn không ngừng lại.

“Bị ám sát? Là ai? Lại dám đụng vào người của Lục Thừa Tiêu cậu? Đúng là chán sống mà!” Mike không ngờ rằng sẽ xảy ra loại chuyện này, “Nói thật, Thừa Tiêu, tớ chưa từng nhìn thấy cậu thế này, năm đó chuyện của La Vân Nhi cũng không khiến cậu khốn đốn đến thế, bây giờ sức ảnh hưởng của cô gái đó đối với cậu nặng nề đến vậy à?" “Tớ từng suýt thì hại chết cô ấy” “Sao lại có chuyện đó?” Mike vẫn cảm thấy chấn động không thôi, “Cậu...!yêu cô ấy, lại làm tổn thương cô ấy?” Mike như lạc vào màn sương mù.

“Tớ từng muốn báo thù cô ấy, lại không ngờ rằng đến cuối cùng, bản thân tớ cũng bị chìm sâu vào.


Đúng là rất nực cười...!anh tưởng rằng tình yêu của mình dành cho La Vân Nhi đủ kiên định, lại không ngờ được người phụ nữ đó bất tri bất giác đã chiếm lấy trái tim anh.

“Xem ra suy đoán của tớ không sai, cậu đúng là đã thích người phụ nữ đó rồi.

Nếu như đã thích, tại sao lúc đó không chịu giữ chặt cô ấy? Cứ phải đợi đến lúc cô ấy rời đi, bỏ mạng, mới nhận ra cô ấy quan trọng với mình biết bao, bây giờ mọi thứ đều đã quá muộn rồi.”
Lục Thừa Tiêu không trả lời, lặng lẽ nghe những lời của bạn thân, Mike nói rất đúng, trước đây, là anh quá ngạo mạn, kiêu ngạo đẩy cô ra khỏi trái tim mình, kiêu ngạo tưởng rằng mình sẽ không có chút tình cảm nào với cô, nhưng bây giờ, anh phát hiện mình đã sai hoàn toàn.

Hè sa vào tình yêu, thì đó chính là yêu, anh có thể lừa dồi bản thân, nhưng lại không lừa nổi trái tim chân thành nhất của mình.

“Vậy Vân Nhi thì sao? Cậu tỉnh làm gì? Cô ấy không dễ dàng gì mới quay về bên cạnh cậu, cậu lại thay lòng đổi dạ, sẽ đả kích cô ấy nặng nề mất? Có điều...!người phụ nữ cậu yêu bây giờ cũng đã không còn nữa, tớ nghĩ Vân Nhi hiểu lý lẽ, chắc có thể thông cảm với cậu” Mike và Lạc Vận Nhi tiếp xúc không nhiều, chỉ gặp gỡ một vài lần vào mấy năm trước, anh cảm thấy cô ta là một cô gái hiền lành đáng yêu.


“Thứ cô ấy muốn, tớ đều có thể cho, tớ sẽ dùng hết khả năng bù đắp cho cô ấy.

Điều tớ có thể làm chỉ có ngần này." Anh có thể tận hết sức đền bù cho cô ta, chỉ cần là thứ cô ta muốn, anh đều không nhíu mày mà cho hết tất ca.

Mike nhìn Lục Thừa Tiêu vào lúc này, nhất thời không biết nên làm gì cho tốt.

“Đừng uống nữa, cứ uống tiếp thì mấy ngày nữa cậu cũng không tỉnh dậy nổi đâu!” Anh không phải là đang uống rượu, mà là đang nốc rượu, bây giờ khắp mặt bàn đều là chai rượu, tửu lượng của anh có tốt hơn nữa cũng sẽ say mèm!
Lục Thừa Tiêu bỏ mặc ngoài tai lời khuyên của bạn thân, vẫn không màng tất cả nốc rượu, hiện giờ anh muốn say bí tỉ một trận...!chỉ có say khướt, anh mới không cảm nhận được cơn đau đớn như bị nghiền vụn thành mảnh nhỏ nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.