Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 216: Còn Kịp Không





**********
“Đã sắp xếp đợi sẵn ở phòng khách trên lầu rồi” Thím Ngô vội vàng trả lời.

“Bảo ông ấy đến phòng ngủ chính” “Vâng” Thím Ngô lại nhìn cô, không kìm được thở dài một hơi, soải bước đi lên lầu.

Đặt cô lên chiếc giường king size mềm mại, bác sỹ riêng của gia đình kiểm tra vết thương cho cô.

“Vết thương rất sâu, là bị mảnh thủy tinh đâm à?” Bác sỹ lập tức xử lý sơ cho cô, mấy người trợ lý ở phía sau cũng đang bận rộn.


“Vâng” Diệp Văn Ninh gật nhẹ đầu, tầm mắt lại không kìm được quét qua mọi thứ trong phòng ngủ chính, không thay đổi dù chỉ một chút, vừa nãy lúc anh bế cô tiến vào phòng, cô liền liếc về phía bàn trang điểm lớn, một số đồ dưỡng da đơn giản ở bên trên đều do cô để lại trước đây, đã quá hạn rồi, anh không để người làm vứt hết đi à?
Những chai chai lọ lọ kia thậm chí không dính một hạt bụi nào, phòng ngủ chính rộng lớn vẫn sạch sẽ như trước, nhưng...!Tâm trạng của cô lại không thể khôi phục lại như trước nữa rồi.

“Đang yên đang lành sao lại bị mảnh thủy tinh đầm vào? Vết thương rất sáu, cần phải khâu lại, bác sẽ gây mê cục bộ cho cháu, nhưng khâu chỉ lại xong, cháu phải chú ý vết thương, không được chạm nước, mười ngày sau, bác sẽ đến tháo chỉ cho.” “Dạ vâng, cháu biết rồi ạ, cám ơn bác sỹ”
Lục Thừa Tiêu nhíu mày nhìn chằm chằm bàn chân thon nhỏ của cô, trên bàn chân trắng ngần lại vô duyên vô cớ có thêm mấy vết thương, vết thương có lớn có nhỏ, có nông có sâu, một trong những vết thương sâu nhất là ở trên ngón cái cô! Lúc này, lửa giận của anh vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán hết, để giày bị nứt toang và mảnh thủy tinh ở trong giày tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên!
Chính vào lúc nãy, anh đã gửi email cho Kase, hạ lệnh cho cậu ta toàn quyền phụ trách điều tra chuyện lần này, đồng thời tiến hành áp chế tin tức về chuyện mảnh thủy tinh trong giày!
Bác sỹ xử lý xong vết thương cho cô, nhìn Lục Thừa Tiêu đang hút thuốc ở trên ban công kính, không kìm được lắc nhẹ đầu.

Diệp Vãn Ninh nói lời cám ơn bác sỹ xong, bác sỹ hiền hòa liền cùng với thím Ngô rời đi, mà Diệp Văn Ninh chỉ lặng lẽ nhìn bộ dạng hút thuốc của anh, rõ ràng trước đây anh không hút thuốc...!
Từ lúc cô gặp lại anh, cũng không nhìn thấy anh hút thuốc, nhưng bây giờ...!bây giờ sao anh lại lộ rõ vẻ phiền muộn đến vậy? Cô cắn chặt môi dưới, mang đôi dép lê được thím Ngô chuẩn bị sẵn, nhảy lò cò đến ban công thủy tinh.

Cô giống như một chú thỏ hoạt bát lanh lợi tiến vào ban công.

Lục Thừa Tiêu nhìn dáng vẻ không an phận của cô, lập tức ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, “Đã bị thương rồi, còn không chịu yên phận à?” “Nhưng em không thích anh hút thuốc.” Cô có chút bá đạo giành lấy điếu thuốc trong tay anh, cô ra sức dập tắt xong, mới ngẩng đầu nhìn anh, cô cười như hoa hàm tiểu, xinh đẹp khiến anh mất hết hồn phách.

Qua hồi lâu, anh dùng tốc độ nhanh nhất bế bổng cô, dùng ánh mắt yêu chiều nhất nhìn xoáy vào cô, “Em không thích thì anh không hút nữa.” Vốn cũng chỉ lúc anh lòng dạ rối bời mới hút vài điều mà thôi.


“Thật không?” Cô không ngờ anh sẽ đồng ý dễ dàng như vậy! “Thật.

Anh gật đầu, đặt cô lại vào trong chiếc giường lớn...!“Làm nứt để giày, bỏ mảnh thủy tinh vào trong giày, em cảm thấy chuyện này là do ai làm?”
Diệp Vãn Ninh lắc đầu, “Em cũng không rõ, em không ngờ để giày sẽ nứt toác, hôm qua trước lúc lên sàn diễn anh Triệu rõ ràng đã kiểm tra một lần, trước đó lúc em ở trên sân khấu còn tưởng là chuyện ngẫu nhiên, nhưng lúc em bị mảnh thủy tinh làm bị thương, em hoàn toàn không cho là thế nữa”
Thực ra, lúc để giày cô bị nứt, anh đã không xem chuyện này chỉ là sự trùng hợp! Nếu chất lượng của đôi giày không được kiểm tra chặt chẽ, sẽ ném vỡ bảng hiệu của tập đoàn Hạ Thị, hơn nữa show tối hôm nay được biết bao con mắt đổ dồn vào, vô cùng quan trọng, giày của nhà họ Hạ tuyệt đối không thể có bất cứ vấn đề nào, có thể thấy được chỉ có một nguyên nhân duy nhất: Có người ngấm ngầm đụng tay chân vào đôi giày! “Nhưng em không hề biết là ai..” “Người muốn hại em cũng thật thông minh, biết ở sau hậu trường không có máy quay, vì thế mới dám lớn mật ra tay.

Hơn nữa số người mẫu đổ kỵ và tham vọng, ngấp nghé muốn dành được vị trí người mẫu số một của cô quá nhiều, rốt cuộc là ai ra tay, nếu như phải điều tra, quả đúng là mò kim đáy bể!
Diệp Vãn Ninh gật nhẹ đầu, “Cám ơn anh.

Đêm nay, là thời khắc cô yếu đuối nhất trong mấy năm trở thành người mẫu của mình.

“Ngốc quá, cám ơn anh cái gì?” Anh giơ tay chiều chuộng vuốt mái tóc cô, nhìn đôi mắt mờ mịt sương mù của cô, anh lại ôm chặt cô vào lòng.

“Em...!lúc đó, rất yếu đuối, em biết là anh đưa mắt ra hiệu với MC, vì thế anh ta mới dám đưa ra câu hỏi cho anh, đồng thời dồn hết sự chút ý lên người anh, cám ơn anh “Vĩnh viễn không cần nói ba chữ này với anh, anh không thích.

Vợ chồng với nhau không cần nói cám ơn! Cô nằm trong lòng anh khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng: “Em có thể hỏi anh một chuyện không?” “Anh biết thì sẽ không giấu diếm
Cô giơ tay chỉ đến vị trí bàn trang điểm, “Những thứ kia là đồ dùng của phụ nữ...!sao anh lại...!“Đó là của vợ anh”

Vợ? Anh từng xem cô như một người vợ?
Diệp Vãn Ninh sững sờ, qua hồi lâu mới cất lời: “Không phải hai người đã...!ly hôn rồi à? Sao anh vẫn, vẫn giữ lại?”
Lúc cô nói những lời này, giọng nói khẽ run rẩy, động tác nhỏ tinh tế như vậy, cũng bị anh hoàn toàn phát giác!
Anh khẽ cười nhẹ, “Từng làm rất nhiều chuyện tổn thương đến cô ấy, cô ấy rời không đi không phải ngẫu nhiên mà là điều tất nhiên” Là anh đáng đời, tự làm tự chịu! “Anh hối hận rồi à?” Cô cẩn thận dò hỏi.

“Còn kịp nữa không?”
Diệp Vãn Ninh sững sờ, lập tức cười lên: “Em không phải cô ấy, anh hỏi em em cũng không biết có kịp hay không!” “Anh hỏi em, nếu em là cô ấy, bây giờ anh...!còn kịp nữa hay không?” Nếu cô không muốn thừa nhận, vậy anh sẽ không chủ động vạch trần cô.

Anh hy vọng cô có thể tự mình nói cho anh, cô là Diệp Vãn Ninh, là vợ của Lục Thừa Tiêu anh! “Chắc, chắc là vẫn kịp nhỉ..” Cô có chút hoảng loạn, vội vã chuyển chủ đề, “Cái đó...em...!em muốn đi vệ sinh” Cô lôi ra một lời nói dối tệ hại nhất.

“Anh bế em đi” “Không không, không cần đâu! Thực sự không cần đâu!” Mặt cô ửng đỏ, chuẩn bị tự mình xuống giường, “Em, em tự đi được.

“Em đi được không? Thực sự được không?" Giọng điệu anh mang theo sự nghi ngờ nhìn cô chằm chặp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.