Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 220: Là Không Rõ Hay Là Không Muốn Nói





**********
“Nếu đã như thế, vậy tôi sẽ đợi tin tức của cô” Lời vừa nói xong, Triệu Đào như đạt được ý đồ nở nụ cười, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi căn hộ.

“Cốc cốc..” Đúng lúc này, cửa phòng được ai đó gõ lên.


Mẫn Mẫn mang bữa sáng tiến vào phòng ngủ, “Cô Lạc, cô đã không ăn bữa sáng, dù thế nào, cũng nên ăn một chút bữa trưa.

Mẫn Mẫn vẫn luôn lạnh nhạt cực độ, nhưng nếu Lạc Vận Nhi có chỗ nào không thoải mái, cuối cùng người gặp tai ương vẫn là cô.

Cô đặt bữa trưa lên chiếc bàn trà bên cạnh, sau đó cung kính kh người đi ra ngoài.

Lạc Vận Nhi nhìn bước chân rời đi của Mẫn Mẫn, đầu mày không kìm được nhíu chặt...!
Sao cô ta lại quên người phụ nữ này?
Mặc dù điều cô ta từ biệt thự đến đây, khoảng thời gian hai năm này, Mẫn Mẫn nhiều lần nhắc đến chuyện từ chức, nhưng cô ta đều không đồng ý! Mẫn Mẫn biết quá nhiều bí mật của cô ta, nếu cứ thế thả cô rời đi, tất cả chuyện cô ta đã làm sẽ bị triệt để phơi bày ra ngoài ánh sáng! “Em trai của cô chắc bây giờ đã học đại học rồi nhỉ?” “Vàng” Mẫn Mẫn gật nhẹ đầu, em trai rất nỗ lực, nhảy vượt cấp hai lớp được tuyển thẳng vào đại học.


“Mẫn Mẫn, làm việc cho tôi, cô nên biết phải mồm miệng kín đáo, nếu cô nhất thời không cẩn thận nói ra cái gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô! Đương nhiên còn có đứa em trai xuất sắc kia và bố mẹ của cô!” “Vâng, vâng, tôi sẽ không, cô Lạc yên tâm đi.

Mấy năm này, cô đều sống trong sự hổ thẹn và tự trách, nhưng vì bố mẹ và em trai, cô không có sự lựa chọn! “Nghe nói mấy ngày này Ninh Y đều ở trong biệt thự?”
Lạc Vận Nhi tùy tiện hỏi thăm.

“Vâng, đúng vậy” Mẫn Mẫn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc với tướng mạo của Ninh Y, cô ấy quả là rất giống với thiếu phu nhân, nhìn thấy cô ấy, cô tràn đầy sự tự trách, đầy sự áy náy, chuyện năm đó lập tức dội thẳng toàn bộ lên đầu tim cô.

Cô có lỗi với Diệp Văn Ninh.

“Quan hệ của bọn họ như thế nào? Anh Thừa Tiêu đối xử với cô ta thế nào?” Cô ta vừa nhận được tin Ninh Y ở chỗ Lục Thừa Tiêu, liền nổi cơn tam bành, suýt nữa thì đập vỡ toàn bộ đồ trong căn hộ.


“Xin, xin lỗi, cô Lạc, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ về biệt thự qua đêm, sáng sớm liền về lại căn hộ, vì thế tình hình cụ thể tôi không hề nắm rõ” “Là không rõ hay là không muốn nói?” Lạc Vận Nhi nở nụ cười châm biếm mang tính thăm dò.

“Tôi, tôi không dám, cô Lạc, tôi thực sự không rõ, thật đấy!”
Lạc Vận Nhi nhìn bộ dạng cô không giống như đang lừa gạt, “Tạm thời tin cô một lần, cô lui xuống làm việc đi “Vâng” Mẫn Mẫn cung kính rời đi.

Lạc Vận Nhi nhìn bóng lưng cô, cho dù Mẫn Mẫn thực sự sẽ không nói ra chuyện năm đó, thì cô ta cũng tuyệt không thể giữ lại cô quả lâu!
Suy cho cùng Mẫn Mẫn là một mầm tai họa, đối với cô ta mà nói, Mẫn Mẫn là người đã nắm được thóp cô ta, nếu cô tuồn hết những chuyện cô ta đã làm ra ngoài, thì cô ta chắc chắn sẽ xong đời! “Bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết cô ta! Xử lý một cách gọn ghẽ!” Lạc Vận Nhi lẩm bẩm, sau đó cầm điện thoại gọi vào số một người đã lâu không gặp, “Xem ra, chỉ có anh ta mới giúp được mình...!“Yên...!người ta nhớ anh lắm… thực sự rất nhớ rất nhớ anh...!Tín hiệu vừa được kết nối, giọng nói nũng nịu của cô ta lập tức vang lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.