Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 66: Vết Thương Bị Rách





**********
Chương 66: Vết thương bị rách
Hiện tại tôi là vợ của anh ấy, chứ không phải cô, Lạc Vận Nhi, nếu cô muốn tuyên chiến, tôi sẽ không chút do dự chấp nhận cuộc chiến này của cô, nhưng nếu cô đặc biệt đến đây để ra oai với tôi, vậy thì cô đã tính sai đường rồi!
Bên tại Diệp Vãn Ninh văng vẳng lời nhắn nhở của bà nội lúc ở biệt thự: cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Diệp Văn Ninh nhìn bộ dạng đắc thắng của Lạc Vận Nhi lúc này, lập tức hất cho cô ta một gáo nước lạnh, trước mặt cô ta, sao cô có thể tỏ ra yếu đuối được? Sao có thể nhẫn chịu?
Người nhắm vào mình là cô ta, người hại mình bị người khác chế giễu cười nhạo là cô ta, Diệp Vãn Ninh cô chưa từng nghĩ đến làm hại người khác, nhưng người khác lại hết lần này đến lần khác nhằm vào cô, công kích cô, khiến cô không thể không học cách tự bảo vệ bản thân!
Cô nên hiểu rõ tình hình hiện tại, bây giờ, cô có thể ra khỏi phòng tôi rồi, nếu trên người cô đã có vết thương, vậy thì hãy về phòng cho khách nghỉ ngơi cho khỏe đi!
Diệp Văn Ninh cố tình nhất mạnh ba chữ “phòng cho khách”.

Lạc Vận Nhi giận đùng đùng quay người bỏ đi, không ngờ chuẩn bị để ra oai với Diệp Vãn Ninh, lại tự trút bực vào người, xem ra cô ta thực sự đã đánh giá thấp Diệp Văn Ninh rồi!
Thím Lý, ngày mai cậu chủ muốn đưa cô chủ đi khám thai à?
Ừ, vừa rồi cậu chủ có dặn, bảo chúng ta chuẩn bị một chút, 10 giờ ngày mai, cậu ấy sẽ từ công ty về nhà, sau đó dẫn cô chủ đi khám thai.


Thật sao? Vậy thật tốt quá rồi! Tiểu Cần tỏ ra rất vui mừng:
Đã rất lâu rồi không thấy cậu chủ và cô chủ thắm thiết như thế! Đây là một tín hiệu tốt! Xem ra cậu chủ vẫn rất quan tâm đến cô chủ! Đúng không? Mẫn Mẫn?
Tiểu Cần cười hỏi Mẫn Mẫn đang nhặt rau cùng cô.

Mẫn Mẫn một hồi lâu vẫn chưa định thần lại....!Mẫn Mẫn, này? Mẫn Mẫn! Cô làm sao thế?
Tiểu Cần cảm thấy rất khó hiểu, mấy ngày nay Mẫn Mẫn luôn rất kì lạ, làm việc gì cũng lơ đãng không chú tâm, hôm qua tưới nước, suýt chút nữa hoa đều bị úng chết rồi!
Hả? Tiểu Cần, cậu, cậu nói, nói cái gì thế?
Mẫn Mẫn lúc này mới xem như đã định thần lại.

Thì ra cậu không tập trung nghe mình nói à? Mình đang nói, ngày mai cậu chủ muốn đưa cô chủ đi khám thai, rất hòa thuận! Cậu chủ vẫn quan tâm đến cô chủ, cậu nói có đúng không?
Ừm, đúng...!đúng......!con người cô chủ tốt như vậy, không muốn thích cô ấy cũng khó
Đáng tiếc là cô lại làm ra chuyện có lỗi với cô chủ, Mẫn Mẫn bây giờ vừa áy náy vừa sợ hãi
Mẫn Mẫn, có phải cậu có chỗ nào không khỏe không?
Tiểu Cần luôn cảm thấy Mẫn Mẫn là lạ, ngay cả thím Lý cũng phát hiện ra Mẫn Mẫn có điều không ổn.

Đúng vậy, Mẫn Mẫn, nhà cô có phải vẫn còn chuyện chưa xử lí được không?
Thím Lý quan tâm hỏi:
Không, không có, thím Lý...!Tiểu Cần, sao mọi người lại hỏi vậy?
Còn không phải là vì biển hiện mấy ngày nay của cậu à? Rất kì lạ đó! Tiểu Cần buông đôi tay, nhìn bộ dạng vẫn còn lơ đãng của cô:
Có phải do quá mệt không? Nhưng gần đây việc trong biệt thự không nhiều mà
Tiểu Cần, cậu đừng đoán mò nữa! Mình không sao!
Mẫn Mẫn lắn đầu:
Có lẽ là gần đây nhiệt độ hạ thấp, mình cảm thấy có chút mệt, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi! Đúng rồi, Tiểu Cần, thím Lý, mọi người vừa nói cậu chủ muốn đi khám thai cùng cô chủ à?
Đúng vậy!
Cô chủ phải khám thai kĩ lưỡng một lần, gần đây nghén khá nặng, đặc biệt là buổi sáng.

Mẫn Mẫn mỉm cười gật đầu.

Ừ, đã nói mà, con người cô chủ tốt như vậy, đối xử với chúng ta cũng rất tốt, mọi người đều hy vọng cô ấy không bị chứng nghén làm khó chịu, nhìn dáng vẻ cô ấy càng ngày càng gầy, trong lòng mọi người cũng đều không thoải mái!
Ba người trong phòng bếp chuẩn bị những nguyên liệu và gia vị cần dùng để làm bữa tối.


Khoảng chưa tới 10 giờ sáng hôm sau.

A....!đau quá....!
Mới sáng sớm, không ngờ lại diễn ra cảnh như này.

Lạc Vận Nhi lăn từ tầng 3 xuống.…...!
Anh Thừa Tiêu, em....!vết thương của em đau quá....!hu hu.....!đau quá.....!
Shit!
Lục Thừa Tiêu không ngờ rằng Lạc Vận Nhi có thể trượt chân mà lăn từ trên tầng 3 xuống, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ kinh ngạc! Anh lập tức bế Lạc Vận Nhi từ dưới đất lên, nhìn máu máu ướt đẫm phía sau lưng cô ta, anh biết...!vết thương của cô ta bị rách rồi!
Thím Lý, gọi cho bác sĩ Trương, bảo ông ta trong vòng 10 phút nữa có mặt.

Vâng.

Nhìn thấy tình hình hiện tại, thím Lý cũng không thể mặc kệ, dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, bà lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng, đồng thời cùng với mấy người giúp việc khiêng Lạc Vận Nhi vào phòng ngủ.

Diệp Vãn Ninh thấy hành động khi nãy của cô ta, không khỏi lắc đầu, cô ta thực sự bị trượt chân hay là cổ tình dàn xếp? Diệp Vãn Ninh không ngừng nghi ngờ.

Cô bình tĩnh gõ cửa:
Đến giờ đi khám thai rồi.

Tài xế, đưa cô chủ đến bệnh viện khám thai, Tiểu Cần đi cùng.

Há?
Tiểu Cần ngớ ra, lúc đầu không phải bảo là cậu chủ đi cùng cô chủ à? Bây giờ....!vì cô Lạc này, lại thay đổi? Tiểu Cần, đi thôi.

Diệp Vãn Ninh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lạc Vận Nhi lấy một cái, đi thẳng ra cửa.

Lục Thừa Tiêu đưa mắt về phía Thủ Hắc, Thủ Hắc hiểu ý gật đầu, lập tức âm thầm đi theo bảo vệ.


Gần đây Lang Hiệu lại không có một chút hành động nào, điều này không ngừng khiến người ta cảm thấy đáng nghị! Dù sao cũng phải đảm bảo an toàn cho Diệp Vãn Ninh!
Lục Thừa Tiêu di chuyển ánh mắt về phía Lạc Vận Nhi đang nằm trên giường cắn chặt môi:
Thím Lý, cầm kéo ra đây.

Vâng.

Thím Lý lập tức đưa kéo cho Lục Thừa Tiêu:
Đây, cậu chủ.

Lục Thừa Tiêu lập tức cắt lớp áo sau lưng nhuốm đầy máu tươi của Lạc Vận Nhi, theo ánh sáng, nhìn thấy vết thương bị rách của cô ta, tất nhiên cũng nhìn thấy vết chàm hình con bướm trên vai cô ta!
Anh không khỏi ngây ra, cúi đầu nghi ngờ nhìn Lạc Vận Nhi:
Rốt cuộc em là ai?
Anh Thừa Tiêu, anh...!sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Lạc Vận Nhi biết rõ còn hỏi.

Bởi vì trên vai trái của Vân Nhi cũng có vết chàm hình bươm bướm, giống y hệt như cái này! Cô ta chính là La Vân Nhi, tất cả những đặc trưng vốn có của La Vân Nhi, Lạc Vận Nhi cô ta cũng có
Lục Thừa Tiêu lập tức nhíu mày hỏi lại lần nữa
Vết chàm trên vai trái của em, sao lại có?
Vết chàm trên vai trái ạ? Em cũng không biết, chắc là từ nhỏ đã có rồi!
Cô ta muốn trả lời qua loa:
Cụ thể như nào em cũng không rõ, hình như em không nhớ rất nhiều chuyện...!
Bởi vì đau đớn, Lạc Vận Nhi trút một hơi...!Trước hết đừng nói nữa, đợi bác sĩ đến
Lạc Vận Nhi lập tức gật đầu không nói nữa, bởi vì đau, nước mắt rơi lã chã lên ga giường, cô ta nằm trên giường đợi bác sĩ đến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.