Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 109: Tâm Tư Dị Biệt “manh Manh”





Cố Tiêu không nghe thấy lời của cô, không kiềm được mở miệng hỏi: “Tại sao không nói gì nữa rồi?”
Cố Manh Manh lấy lại tinh thần.

Cô nâng đầu, nhìn về phía phụ thân của mình cười đáp: “Không có gì a, chỉ là lâu rồi không về thăm hỏi ba được, rất nhớ ba.”
“Đứa con ngốc.”
Cố Tiêu thở dài.

Cố Manh Manh không nói gì, ngoan ngoãn dựa trên đầu gối của ông.

Lúc này, lại nghe giọng của Cố Tiêu yếu ớt truyền đến: “Uất ức cho con rồi, con ta, là Cố gia ta có lỗi với con, nếu như mẹ con…” Nói đến đây lại ngập ngừng rồi im bặt.

Cố Manh Manh bắt giác nhìn về phía ông.

“Ba, con không phải chịu uất ức đâu.”
Cô như là không nghe thấy những gì trong lời nói của Cố Tiêu.

Thế nhưng, hết lần này đến lần khác chính là bộ dạng đơn thuần ngây thơ này của cô, càng khiến Cố Tiêu cảm thấy đau lòng.


5 “Về chuyện chị của con, Thục Nhã sắp xếp rất không thõa đáng, nếu ngày hôm đó ta biết là con, thì dù bắt luận thế nào cũng đều sẽ không đáp ứng cái…” Cố Tiêu nói đến đây, sắc mặt hiện ra vẻ ăn năn hồi hận.

Thực ra, ông vẫn luôn biết, Cố Manh Manh những ngày tháng sống ở Cố Gia cũng không được đối xử tốt.

Cô là con gái của ông, nhưng từ xưa đến nay chưa bao giờ hưởng thụ qua thiên kim đãi ngộ chân chính, muốn trách chỉ có thể trách ông ta lúc trước cố chấp làm theo ý mình mà đưa cô về đây, mong muốn cô có thể nhận tổ quy tông, dưới sự che chở của ông mà vui vẻ trưởng thành.

Chỉ là, nhân thế gian này có quá nhiều bát đắc dĩ.

Khương Thục Nhã là người vợ mà ông ta cưới hỏi đàng hoàng, còn mẹ của Cố Manh Manh chỉ là một thư ký nhỏ đi theo bên cạnh ông, nếu không phải là ông cố chấp cưỡng đoạt, thì người con gái đó cũng sẽ không phải đi vào vét xe này, càng sẽ không sinh hạ Cố Manh Manh… Lúc đó ông ta vì đưa người con gái này về nhà, bất đắt dĩ cùng Khương Thục Nhã hẹn ước từ trước, trong đó thậm chí còn nhiều hơn một điều khoản, Có gia chỉ có một đại tiểu thư, tuy Cố Manh Manh có thể sống trong Cố gia nhưng không thể công bố thân phận ra ngoài, điều này cũng buộc ông thừa nhận thân phận là con riêng của cô.

Đây là thỏa hiệp của ông ta, cũng là bất đắc dĩ không còn cách nào khác.

Nhưng tất cả nghiệp chướng này, đến cuối cùng lại làm khổ đứa con này.

“…Ba, người có nghe con nói không?”
Lúc này, giọng Cố Manh Manh lại bát ngờ truyền đến.

Có Tiêu ngẳng đầu lên, nhìn đứa con gái trước mắt, cay đắng căng khóe môi: “Có chuyện gì?”
Cố Manh Manh toét miệng, cười nói: “Lục Tư Thần cũng cùng con đến đây nè.”
Cố Tiêu rất bất ngờ.

“Cậu ta cũng đến sao?”
“Dạ phải!” Cố Manh Manh gật đầu: “Là anh ta theo con cùng đến thăm hỏi sức khỏe người.”
Biểu cảm Cố Tiêu có vài phần tế nhị.

Ông muốn mở miệng nói, nhưng lại không cầm được ho khan một hồi, sắc mặt lại có vài phần tái nhọt.

“Ba ba, người không sao chứ?”
Cố Manh Manh rất lo lắng cần thận trông ông.

Lúc này, người hầu bên cạnh nói: “Ngài nên uống thuốc rồi.”
Cố Manh Manh nghe vậy, liền vội vàng chăm sóc cho lão gia tử uống thuốc.

Qua một lúc sau, sau khi Cố Tiêu đã cảm thấy đỡ hơn một chút rồi mới từ tốn lên tiếng: “Chúng ta đi xuống thôi, đừng để Lục tiên sinh đợi quá lâu.!

“Dạ Dạ!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Người hầu đầy xe lăn tới, sau đó dìu lão gia tử ngồi lên.

Cố Manh Manh nhìn thây cảnh này, tận trong đáy lòng vẫn rất sửng sốt.

Cô cũng không ngờ đến rằng, bệnh của lão gia tử đã nghiêm trọng đến mức phải ngồi xe lăn rồi.

Trong phòng khách ở lầu một, ngoài Lục Tư Thần và Khương Thục Nhã ra, không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một người.

Có Manh Manh mới vừa bước vào, nhất thời hai mắt trợn tròn.

“Diễm cal”
Cô gọi với giọng giòn tan, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

Khương Diễm từ ghế đứng dậy, mỉm cười: “Em gái, Manh Manh.”
Cố Tiêu gật gật đầu: “Diễm nhỉ tới rồi à.” Dừng một chút, lại hướng về phía Lục Tư Thần, thoáng chút kính cẩn: “Lục tiên sinh.”
Lục Tư Thần đứng dậy, mỉm cười: “Người khách sáo rồi, gọi con Tư Thần là được, nhạc phụ.”
Lời vừa nói ra, làm tất cả mọi người không khỏi có chút sững SỜ.

Mọi người đều biết, trước đây Lục Tư Thần cầu hôn con gái Cố Tiêu, là vì phụng lệnh lão gia tử của Lục gia, ngày diễn ra hôn lễ, anh ta thậm chí cả mặt cũng chưa từng lộ diện dù chỉ một chút, có thể thấy anh ta rõ ràng có nhiều ác cảm chỉ vì quan hệ thông gia này.


Vậy mà hôm nay, anh ta lại có thể bằng lòng đổi cách xưng hô!
Cố Tiêu bất giác nhìn về phía người con gái của mình, trong mắt nhiều hơn một phần khó hiểu, nhưng càng nhiều lại càng thấy mừng rỡ.

“Diễm ca, anh về từ lúc nào đấy?”
Bên này, Cố Manh Manh lại không biết nguyên do câu chuyện, cô nhìn thấy Khương Diễm ở đây, sớm đã mặt mày rạng rỡ.

Ở cả nhà Cố gia, ngoài mẹ của cô ra, quan hệ giữa cô và Khương Diễm với nhau là tốt nhất, khi còn lúc nhỏ, Khương Diễm đã thường yêu thương giúp đỡ cô, cố mấy lần họp phụ huynh, vẫn là Khương Diễm đi thay cho cô.

“Về từ ngày hôm kia.”
Sau khi Khương Diễm nghe thấy người con gái hỏi, không nén khỏi cười, nói: “Manh Manh, lâu rồi không gặp, em cao hơn rất nhiều rồi!”
“Phải không đó?”
Cố Manh Manh chớp mắt vài cái, vẻ mặt tinh ranh.

Chỉ là, có người không vui rồi.

“Manh Manh.”
Lục Tư Thần cắt tiếng, giọng trầm trầm: “Lại đây.”
Cố Manh Manh có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn bước qua..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.