Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 11: Không Tức Giận





Chập tôi, Hương Tạ Thủy Ngạn.

Sau buổi cơm tối, Cố Manh Manh ngồi trên ghế sô pha trên phòng khách, phía trước đang chiếu phim truyền hình hot mới nhất, nhưng cô không có một chút tâm trạng để xem, và toàn bộ cái đầu nhỏ bé ngập tràn những suy nghĩ khác.

Sau một lát, quản gia bưng ly nước ép đi tới.

Cố Manh Manh thấy người, lập tức từ trên ghế sô pha đứng dậy.

Quản gia thấy thé, vội hỏi: “Ôi, tiểu phu nhân, cô đứng lên làm gì? Nhanh ngồi xuống đi, nhanh ngồi xuống!”
“Vâng!”
Cố Manh Manh lần nữa ngồi xuống.

Quản gia đem ly nước ép đặt trên bàn, vừa nói: “Tôi không biết khẩu vị của cô như thế nào, đây là ly nước chanh tươi nhà bếp chuẩn bị cho cô, cô xem có thích không?”
“Thích ạ!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Cô ngắn đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn quản gia, cười híp mắt: “Cám ơn ông.”
Quản gia gương mặt thụ sủng nhược kinh.

Ông vừa cười vừa nói: “Tiểu phu nhân thực sự là quá khách khí, nếu như cô về sau có chuyện gì, xin cứ phân phó tôi.”
Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi nhướng lông mày.


Dáng vẻ cô vui mừng, vội vã nói: “À, tôi có chuyện…”
Quản gia mình cô gật đầu: “Vâng, cô nói đi, cô cần tôi làm gì?”
Cố Manh Manh vội vã lên tiếng: “Cặp của tôi.”
“Cặp xách?”
Quản gia hơi sửng sờ, dáng vẻ như là chưa kịp phản ứng.

Cố Manh Manh nhìn ông ấy, tiếp tục giải thích: “Tôi ngày mai đi học, nhưng cặp sách để ở nhà.”
Quản gia nhíu mày lại, hỏi thăm: “Ý cô là, cô còn thứ ở Cố gia chưa mang theo?”
“Ừm ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Quản gia suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Sáng hôm nay, sau khi cô đi không bao lâu, Cố gia gửi một số đồ đạc, họ nói rằng đó là một số đồ dùng cá nhân của cô, không tiện kiểm tra nên họ để chúng ở phòng khách nhỏ trên tầng 2.

Cô đi xem thử?”
“Thật ư?”
Cố Manh Manh nghe vậy, lập tức đứng từ ghế sô pha dậy.

Cô giống như có chút kích động: “Vâng, nhanh dẫn tôi đi lên đó xeml”
“Vâng!”
Quản gia dẫn cô lên lầu.


Vừa bước vào phòng khách, Cố Manh Manh liền nhìn thấy túi xách của mình.

Cô chạy đến với sự phấn khích và vui mừng liền nói: “Túi của ti Quản gia thấy vậy, không thể không cười.

Ông nói: ” Cô hãy kiểm tra lại mọi thứ đi, néu cần thì tôi sẽ giúp cô đặt nó lên, nếu không cần thì cô chỉ cần đặt bên cạnh, tôi sẽ để người giúp việc xử lý nó.


POŠ: “
Cố Manh Manh ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu tự tay sắp xếp đồ đạc của mình.

Kết quả là, cô phát hiện ra rằng Cố gia thực sự mang tất cả mọi thứ của cô tới, thậm chí là cả một cái chìa khóa nhỏ.

Lễ nào, cô ấy thực sự phải sống ở đây cả đời?
ì Nghĩ đến đây, Có Manh Manh lại bắt đầu đau lòng.

Cô dừng lại, cúi đầu xuống, như thể cô đang rất đau khổ.

Quản gia đứng bên cạnh nhìn cô, rất bối rối: “Tiểu phu nhân?”
Có chuyện gì với cô vậy? “
Vừa dứt lời, cửa phòng sách ở hành lang mở ra, bóng dáng người đàn ông cao ngất ngưỡng dần dần xuất hiện.

Quản gia đứng thẳng, cung kính: “Xin chào ngài!”
Lục Tư Thần đi tới.

Chỉ trong nháy mắt, anh nhìn thấy Cố Manh Manh đang ngồi xổm trên mặt đất.

“Có chuyện gì vậy?”
Anh nói bằng một giọng điệu trầm ngâm, không hề tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.