Lúc Cố Manh Manh quay về căn phòng của mình, Lực Tư Thần đang trong bộ dạng biếng nhát rãnh nhàn ngồi trên ghế, tay anh ta đang lật một quyền số gì đó, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, dung mạo tuần tú, kiêu ngạo như vằng trăng đang treo trên cao bên ngoài khung cửa số.
“Lục Tư Thần…”
Cố Manh Manh vừa gọi, vừa bước tiến đến.
Chỉ là, trong một khắc, sắc mặt của cô liền thay đổi.
“Anh xem trộm nhật ký của tôi!?
Cô cất lên một tiếng, đưa tay muốn lấy lại.
Lục Tư Thần lại dễ như trở bàn tay tránh được, cười nói: “Manh Manh, Cô sao lại đáng yêu như thế này?”
Câu nói không rõ thế này, nhưng lại khiến Cố Manh Manh không khỏi sửng sốt.
Cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt có phần không hiểu.
Lục Tư Thần đặt quyển nhật ký của cô lên bàn, nói: ” Đây là nhật ký lúc nhỏ của cô sao? Tôi xem qua sơ một chút, cô đang nhớ lại sổ thu chỉ à.”
Cố Manh Manh vo nắm đắm, tức tối: “Cần anh quản!”
Lục Tư Thần đưa tay ngoắc cô: “Tới!”
“Không muôn!”
Cố Manh Manh ngoäắc đầu đi.
Lục Tư Thần vẫn giữ thái độ tốt, tiếp tục nói: “Chuyện này có gì đâu phải nỗi giận, tôi nhìn thấy cả lời phê bình của thầy giáo trong sổ của cô, rõ ràng cũng chẳng cần phải không cho người khác xem.”
Có Manh Manh cắn môi, rất là sầu não.
“Nếu là sổ thu chỉ, vậy anh đã xem một lúc lâu!”
“Khi cô còn bé…” Lục Tư Thần mở miệng, hơi cân nhắc một chút, rồi tiếp tục nói: “Có chút vô vị.”
Cố Manh Manh hừ một tiếng: “Ai cần anh quản!”
“Thôi được, không cần phải nổi cáu, lại đây.”
Lục Tư Thần chỉ vừa nói một lần.
Lần này, Cố Manh Manh lại không kì kèo, ngoan ngoãn bước tới.
Lục Tư Thần kéo cô đến hẳn vào lòng ngực, vừa lấy quyển ablum ảnh trong tay cô ra, vừa tùy ý nói: “Lấy một quyển ablum ảnh cũng lâu như vậy, hiệu suất làm việc của nha đầu ngốc cô có chút thấp đó.”
Cố Manh Manh chẳng hé môi.
Lúc này, Lục Tư Thần đã lật ra trang đầu của album ảnh.
Cả hai đều có suy nghĩ giống nhau, Có Manh Manh khi còn bé và trong hiện tại không khác nhau là máy, chỉ có thể nói khi bé cô ấy có mập một chút, trông rất dễ thương.
Thế nhưng tiếc là, trong album ảnh lại không có nhiều ảnh lắm, Lục Tư Thần nhìn không tới mấy phút liền lật qua.
Anh ta cảm thấy chưa thỏa mãn: ” Còn không?”
“Không còn.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần nhíu mày: ” Chỉ có chừng ấy?”
Cố Manh Manh gục mặt xuống một chút, nói nhỏ: ” Ừm… Tôi không thích chụp ảnh…”
Lục Tư Thần nghe chừng không đúng lắm.
Anh đưa tay quay mặt người con gái lại, nhìn chằm chằm cô: “Không thích chụp ảnh?” Bỗng nhiên, từ từ nở một nụ cười: “
Đúng vậy không?”
“Dạ…
Cố Manh Manh đáp lại, không dám nhìn thẳng mặt anh ấy.
Lục Tư Thần buông cô ra, từ từ đứng lên.
“Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Anh ấy vừa nói xong, liền đi ra ngoài.
Quyền album ảnh cũng bị anh cầm trong tay.
Cố Manh Manh tháy, liền chạy theo ra ngoài: “Lục Tư Thần…”
Lục Tư Thần không ngừng bước xuống dưới, vừa đi vừa nói: “
Làm sao vậy?”
” Album ảnh…”
Cố Manh Manh đề cập.
Lúc này, Lục Tư Thần vẫn đứng yên.
Anh quay đầu liếc nhìn cô gái trước mắt, tỏ ra khó hiểu: ” Tôi không được cầm nó đi sao?”
Cố Manh Manh căn bản không hiểu nổi người đàn ông này.
Thế nhưng, cô có thể chắc chắn là anh ấy có chút không vui.
Ngay sau đó, vốn là muốn mở miệng nói chuyện với cô, cuối cùng lại không thành lời, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Tư Thần quay đi, tiếp tục đi xuống dưới lầu.
Quản gia vẫn còn ở dưới lầu, khi thấy Lục Tư Thần xuất hiện, thoạt đầu là kinh ngạc, sau liền vội vàng đi lên đón tiếp, cung kính gọi: “Lục tiên sinh.”
Lục Tư Thần làm lơ, vẫn tiếp tục đi ra ngoài.
Nhưng gần tới cửa, anh ấy từ từ dừng lại, ánh mắt hờ hững nghiêng đầu nhìn theo quản gia rồi mở miệng: ” Nói với bố vợ, không còn sớm nữa, tôi và Manh Manh đi về trước, hôm sau sẽ về thăm hỏi.”
“Dạ dạ dạ.”
Quản gia liên tiếp gật đầu.
Lục Tư Thần tiếp tục đi ra ngoài.
Xe hơi vẫn còn dừng ở ngoài cổng, tài xé đứng ở bên cạnh xe đang hút thuốc lá, bất ngờ thấy người đi ra, nhanh dập điều thuốc trong tay, cần thận mở cửa xe ra.
Lục Tư Thần không nói gì mà ngồi vào trong xe.
Cố Manh Manh đi tới bên cạnh xe nhưng không bước vào.
Cô quay đầu nhìn quản gia, có chút gì đó do dự rồi nói: ” Hãy chăm sóc cho cha tôi.”.