Toàn bộ hàng ghê đều rất yên tĩnh.
Thảm Sơ Tuyết nằm sắp bên cạnh bàn, trên gương mặt thanh tú đỏ gay vì say rượu.
Cô ấy đã có men trong người, nhưng vẫn có thể gắng gượng giữ tỉnh táo, chỉ là toàn thân không còn chút sức lực, Cô híp mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn người con trai kiêu ngạo đang ngồi trước mặt, lưỡi như thắt lại, nói chuyện cũng có chút không lưu loát nữa.
“Thẩm, Thẩm tiên sinh…”
Cô nhập nhèm không rõ gọi.
Thảm Nam Châu nghiêng nghiêng nhẹ đầu, ánh mắt nhìn cô.
Thảm Sơ Tuyết ngây ngô đờ đẫn cười, đưa một ngón tay trắng bệch, quơ quơ trên không trung: “Thẩm Tiên Sinh trưởng thành, lớn rồi thật đẹp trai…”
Thảm Nam Châu nhíu mày.
Anh lặng im một chút, chậm rãi mở miệng nói: “Cô say rồi.”
Ngữ khí rất nhẹ nhàng, lại rất rõ ràng.
“Tôi không say, ai nói tôi say!”
Thẩm Sơ Tuyết đột nhiên bật thẳng người dậy.
h Cô trừng đôi mắt to tròn xoe, rất cố gắng rất có gắng tập trung ánh mắt lại, cuối cùng dừng lại trên thân thể của Thảm Nam Châu.
Cô nhếch môi, cười nhỏ nhẹ nói: “Anh, anh trưởng thành còn đẹp trai hơn cả Triệu Y Tân, a, xin lỗi xin lỗi, anh ta là thịt tươi mới, còn anh thịt già khô? Om, Thẩm tiên sinh, anh bao nhiêu tuổi rồi a2”
Thẩm Nam Châu chằm chằm nhìn cô: “Triêu Y Tân là ai?”
Thảm Sơ Tuyết chớp chớp mắt: “Là người mà tôi yêu á.”
Nghe đến đây, sắc mặt Thắm Nam Châu lạnh lùng.
Lại không ngờ, nửa câu sau của người con gái truyền đến: “Chỉ đáng tiếc, ức, người mà Triệu Y Tân yêu, người mà anh ta yêu là Triệu Linh Nhi, tôi chỉ là, chỉ là một đứa con gái hư hỏng, ai cùng đều không yêu tôi, hu hu hu…”
Nói đến đây, đột nhiên lại khóc thành tiếng.
Thâm Nam Châu xoa đầu, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên bàn và nói: “Cô đang nói về bộ phim?”
“Còn không phải sao?”
Thẩm Sơ Tuyết đột nhiên ngắng đầu lên.
Cô ấy nhìn chằm chằm về phía Thầm Nam Châu, đột nhiên nói: “Anh là người bên phía nhà sản xuất, anh đến đây lần này là vì Triệu Linh Nhi, đúng không? Hic, tôi, tôi chỉ là một nữ phụ, còn nữ chính đang sung sướng trong bệnh viện, và một đám người vây quanh và phục vụ cô ấy, nhưng còn tôi thì sao? Mẹ kiếp,tôi còn phải đến đây để uống rượu… “
Ngón tay trỏ của Thẫm Nam Châu hơi cong lên, gõ nhẹ vào mặt bàn, khẽ mắng: “Con gái không được nói tục!”
Thẩm Sơ Tuyết phụng phịu, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt trong suốt.
Đầu óc cô lúc này rất rối bời, như mớ sợi len lộn xộn, thậm chí cô còn không nghĩ ra được chuyện đó.
Đúng lúc này, giọng nói của Thẫm Nam Châu lại vang lên: “Cô muốn làm nữ chính ư?”
“Hả2”
Thẩm Sơ Tuyết ngước lên nhìn anh ngơ ngác.
Thảm Nam Châu ra vẻ như một con sói xấu xa đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
“Muốn làm nữ chính thật sao?”
Anh hỏi lại cô lần nữa.
Thẩm Sơ Tuyết mơ hồ, không suy nghĩ liền gật đầu.
“Muốn!”
Cô hét to.
“Được.”
Thảm Nam Châu một tay chống cằm, một tay xoa trán như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thảm Sơ Tuyết nghiêng đầu và nhìn anh mong đợi.
Lúc lâu sau, Thắm Nam Châu quay lại nhìn cô, đúng lúc bắt gặp bộ dạng đáng thương của cô.
Anh cười và vẫy tay về phía cô: “Lại đây!”
Thảm Sơ Tuyết say mèm, cô đã cố gắng nhiều lần loạng choạng đi về phía người đàn ông, toàn thân cô toát ra một mùi rượu nồng nặc.
Thẩm Nam Châu vỗ lên đùi anh.
Thảm Sơ Tuyết ngồi bệt xuống đất rồi đặt cằm lên đùi, ngước đầu nhìn anh.
Anh bị lấy lòng bởi hành động này của cô, Thắm Nam Châu cười nhẹ.
“Thật ngoan!”
Anh xoa đầu Thẩm Sơ Tuyết.
Thảm Sơ Tuyết lại cảm thấy hành động này có chút thoải mái, cô chỉ đơn giản ngồi xếp bằng trên mặt đất, tựa nửa người vào chân của người đàn ông trước mặt.
“Buồn ngủ quá…”
Cô ngáp một cái.
Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ mê man.
Khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, dường như cô nghe thấy một giọng nói mơ hồ.
“Nhớ kỹ, về sau nếu có ai đó bắt nạt cô, cô phải nói tên tôi ra.”
Tại sao phải nói tên anh ấy?
Đây là câu hỏi cuối cùng nảy ra trong đầu Thảm Sơ Tuyết, và sau đó cả thế giới chìm trong bóng tối.
Cô chìm sâu vào trong giấc ngủ.
“Thẩm Sơ Tuyết? Này, Thẫm Sơ Tuyết, cô không sao chứ?”.