Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 124: Lòng Người Khó Đoán 1





“Được rồi!”
Cố Manh Manh nghe xong vội gật đầu:” Tớ đợi cậu nỗi tiếng, sau đó dẫn tớ đi ăn bào ngư vi cá mỗi ngày!”
Xi Thẩm Sơ Tuyết suýt chút nữa bật cười.

Cô nói: “Cậu mong đợi vậy sao? Chẳng lẽ chồng cậu không cho cậu ăn hả?”
Cố Manh Manh lắc đầu:” Không, anh ấy không bao giờ đưa tớ đi ăn cả.”
” Thật tội nghiệp!”
Thẩm Sơ Tuyết thở dài: “Thôi nào, chờ sau này Thầm Sơ Tuyết này nỗi tiếng, nhất định đưa cậu đi ăn sơn hào hải vị mỗi ngày, ăn tới ngán thì thôi!”
“Được được!”
Cố Manh Manh gật đầu, đồng tình ngay: “Tớ chờ ngày đó!”
Vừa cúp điện thoại, cô vừa quay mặt lại liền hét lớn: “AI”
Lục Tư Thần không biết là đã vào phòng từ lúc nào, nhưng anh đang đứng sau lưng cô với vẻ mặt bình tĩnh và nhìn chằm chằm cô.

Cô Manh Manh vô ngực:” Sao anh không nói gì, làm tôi sợ muốn chết!”
Lục Tư Thần thở mạnh: “Cô vừa gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Bạn thân đó!”
Cố Manh Manh trả lời rồi bước ra ngoài.


Lúc cô đi qua chỗ Lục Tư Thần, bị anh nắm lấy cỗ tay kéo lại.

“Gọi làm gì?”
Cô khó hiểu nhìn anh.

Lục Tư Thần mặt không vui:” Bạn nào, nói rõ!”
Cố Manh Manh càng nhìn anh khó hiểu hơn:”Là Thảm Sơ Tuyết, anh từng gặp qua rồi.”
Lục Tư Thần vẫn rất khó chịu:” Về sau muốn nói chuyện với người khác thì nên chú ý một chút, không phải muốn nói gì thì nói.

“Hả?”
Cố Manh Manh bắt ngờ.

Cô chăm chú suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra.

Cô chỉ vào người đàn ông trước mặt:”Anh nghe trộm tôi gọi điện thoại!”
Lục Tư Thần cười khảẩy: “Không được hả?”
Cố Manh Manh lớn tiếng:” Tôi không chọc giận gì anh, sao anh lại khó chịu như vậy!”
Lục Tư Thần buông cổ tay cô ra, không nói câu nào bước ra ngoài.

Cố Manh Manh đi theo sau anh, miệng ríu rít:”Lục Tư Thần, anh không muốn nói gì sao, anh có chuyện gì vậy? Rõ ràng đang yên đang lành, sao tự nhiên lại làm ra bộ dạng này?”
Lục Tư Thần không để ý tới cô, đẩy cửa phòng ra.

Cố Manh Manh chỉ đi tới cửa, không đi theo vào.

Cô chán nản:” Được rồi, tôi biết anh đang không vui nên tôi không chọc tức anh nữa, tôi đi ra ngoài!”
Nói xong cô xoay người chuẩn bị đi ra.

“Vào đây!” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!
Anh lớn tiếng ra lệnh.


Cố Manh Manh đứng ngay lại.

Sau đó, cô xoay người, lưng thẳng, hai tay nhỏ buông xuống hai bên ống quần, ánh mắt sáng lên nhìn người đàn ông.

Bộ dạng này trông vừa gian xảo lại vừa lanh lợi.

Lục Tư Thần sắc mặt nghiêm nghị: “Tôi chuẩn bị đi ra ngoài có việc, cô chuẩn bị đi cùng tôi.”
Cố Manh Manh nhỏ nhẹ:” Ra ngoài? Hả, để làm gì?”
Lục Tư Thần không nói lời nào.

” Cố ý thừa nước đục thả câu đây mài”
Cố Manh Manh buộc miệng, mặt tỏ vẻ không vui.

Vừa lúc đó, quản gia dưới nhà đi lên.

“Tiểu thư! ” Quản gia cười nói:”Có hàng gửi tới của cô.”
“g2”
Cố Manh Manh rất ngạc nhiên khi nghe điều này.

“Hàng của tôi? ” Cô ấy chỉ vào mình và ngạc nhiên nói: “Ông có chắc không?”
“Vâng, đó là hàng của ngài” Người quản gia nói: “Nó đã được chuyển đến cửa, và tôi đã nhờ người hầu ký tên để nhận nó.”

“Ò, ai đó đã gửi cho tôi một gói hàng!”
Cố Manh Manh liền mừng rỡ, cũng không để ý tới Lục Tư Thần nữa, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Trong phòng khách, trên bàn bày một gói hàng ngay ngắn.

“Đúng là có một gói hàng!”
Cô lắm bẩm trong miệng, đi tới bên cạnh bàn cầm gói hàng lên, nhìn xung quanh và phát hiện là Triệu Giai Đồng gửi tới cho cô.

“Là của ngài đúng không?”
Quản gia đứng bên cạnh nhìn cô.

Cố Manh Manh gật đầu: ” Đúng, đúng vậy, là bạn học gửi cho tôi.

Nói xong cô liền nhanh tay mở gói hàng ra.

Quản gia thấy vậy vội vàng nói:” Ngài chớ nóng vội, để tôi đi lấy cho ngài cái kéo.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.