Buổi chiều, Triệu Giai Đồng và Cố Manh Manh bận rộn trong bếp.
Quản gia đứng bên cạnh tỏ ra vô cùng sợ hãi, nhất là khi Cố Manh Manh đang gọt hoa quả, ông còn muốn tự mình đi lên giúp.
Tuy nhiên, cô ấy không thích điều đó một chút nào, thay vào đó, cô nói: “Quản gia, lúc bình thường ông không phải rất bận sao? Thôi ông cứ làm việc của mình đi.
Việc ở đây cứ giao cho tôi và Triệu Giai Đồng là được rồi.
Khi nào làm xong món tráng miệng, tôi sẽ mời tất cả mọi người cùng ném thử! “
Quản gia nghe xong cảm giác như khóc không thành tiếng: “Tiểu thư, tôi thà rằng không ăn món tráng miệng này, ô ô đừng nhìn tôi, cần thận một chút, cần thận ngón tay, ôi, để tôi giúp!”
“Không!”
Cố Manh Manh từ chối.
Quản gia suy nghĩ một chút, liền chỉ vào người hầu bên cạnh nói: “Hay là để cho bọn họ giúp?”
“Không!”
Cố Manh Manh vẫn từ chối.
Quản gia lo lắng hết mực nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Lúc này, Triệu Giai Đồng đi tới.
Cô ây cười và nói, “Manh Manh, cậu đi xem cái lò nướng bên kia đi.”
“Chờ tớ chút!”
Cố Manh Manh vừa đáp vừa cúi đầu xuống và chuẩn bị tiếp tục cắt trái cây.
Triệu Giai Đồng nói: “Tớ nghĩ thời gian sắp hét rồi.
Nếu cậu tiếp tục, món bánh trứng cậu làm sẽ bị khét đó.”
“Hả?”
Cố Manh Manh ngẳng đầu lên và nhìn cô ấy với vẻ mặt ngạc nhiên.
Triệu Giai Đồng vẻ mặt thành khẩn: “Tớ không nói dối cậu, đã qua bao lâu rồi?”
Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường.
Cố Manh Manh nhìn qua và thốt lên: “Ôi, sắp hết giờ rồi!”
Nói xong cô nhanh chóng đặt con dao gọt hoa quả trên tay xuống, rồi đi đến nhìn lò nướng ở bên kia.
Người quản gia thở phào nhẹ nhõm và gật đầu cảm ơn Triệu Giai Đồng.
Triệu Giai Đồng cười nhẹ, cầm lấy con dao gọt hoa quả mà Cố Manh Manh đã để lại, bắt đầu cắt hoa quả một cách thành thạo.
š Quản gia nhìn thấy điều này, ánh mắt kinh ngạc.
Triệu Giai Đồng nhìn ông ấy, bình tĩnh nói: “Khi tôi ở nhà, bà tôi thích ăn trái cây, vì vậy tôi gọt trái cây cho bà mỗi ngày.
Theo thời gian, tay nghề của tôi cũng được cải thiện.”
Quản gia mỉm cười: “Cô Triệu thật là có hiếu.”
Triệu Giai Đồng thở dài, trong mắt ẩn chứa nỗi buồn man mác: “Thật không may, bà của tôi đã qua đời sớm…”
Quản gia hơi giật mình.
Sau đó ông liền nói: “Cô Triệu, xin thứ lỗi!”
“Không sao.”
Triệu Giai Đồng cười với ông và nói: ” Khi bà tôi qua đời, bà ấy rất thanh thản.
Tôi nghĩ bây giờ bà đang sống hạnh phúc trên thiên đường với ông nội của tôi!”
Người quản gia gật đầu.
Lúc này, ở bên kia truyền đến giọng nói của Cố Manh Manh: “Quản gia, cái lò nướng này phải mở như thế nào vậy?”
Quản gia nghe vậy vội vàng chạy lại giúp đỡ, nói: “Này … Tiểu thư, ngài không thể cầm bằng hai tay, đằng này có bao tay.”
“Tôi biết……”
Cố Manh Manh hạ giọng và bước tới lấy găng tay.
Nhưng người quản gia không chịu để cô tự làm: “Việc này còn nguy hiểm hơn việc cắt trái cây, ngài để tôi làm giúp cho.”
Cố Manh Manh tỏ ra khó chịu.
Nhưng cô nhìn thấy biểu cảm tội nghiệp của quản gia, lại không dám từ chối.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đồng ý.
“Đây Cô đem đôi găng tay đưa cho quản gia.
Quản gia nhanh chóng “Cảm ơn” rồi ngay sau đó đeo găng tay vào, lấy chiếc bánh từ trong lò ra.
Chỉ trong một lúc, mùi thơm lan tỏa ra cả căn phòng.
Cố Manh Manh ngước đầu lên, hít sâu một hơi rồi nói: “Oa, thơm quá, làm tôi muốn thử liền một miếng!”
Quản gia chuẩn bị nói gì đó, quay đầu nhìn thấy Lục Tư Thần đang đứng ở cửa bếp.
Lúc đầu ông ấy ngơ ra, ngay lập tức vội vàng cẩn trọng nói: “Tiên sinh!”
Cố Manh Manh cũng nhìn về hướng cửa, miệng cười tươi như hoa.
“Anh mau lại đây xeml” cô hướng vê phía anh vây tay, hung phần nói:” Đây là bánh của tôi làm đó!”
Lục Tư Thần đi tới.
Anh không hề để ý tới Triệu Giai Đồng đang đứng ở đó, chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố Manh Manh.
“Cô làm bánh hả?”
Anh trầm giọng hỏi cô,khuôn mặt thật sự đẹp trai và ánh mắt sâu hút hồn.
Cố Manh Manh gật đầu: “Đúng vậy, là tôi làm.”
Lục Tư Thần không nói gì nữa, đi tới bàn nấu ăn, nhìn xuống chiếc bánh trứng vàng ươm đặt trên đó.
Về ngoại hình thì khá ổn!
Còn về hương vị thì…
“Nhìn nó rất ngon miệng phải không?” Cế Manh Manh nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười nói tiếp: “Nếu bây giờ anh muốn ăn, tôi có thể cho anh ăn một cái!
Đượ!
c Lần đầu tiên Cố Manh Manh dám nói chuyện với Lục Tư Thần như thế này.
Hơn nữa, Lục Tư Thần cũng không có vẻ gì là sẽ không tức giận.
Anh bật cười khiến khuôn mặt đẹp trai càng thêm quyến rũ.
“Thôi tôi không muốn ăn.”
Anh ấy lắc đầu.
Vừa nghe thấy điều này, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Manh Manh lập tức bị dập tắt.
“Bánh trứng này Manh Manh đã làm rất lâu đó.” Ngay lúc đó, giọng nói của Triệu Giai Đồng đột nhiên vang lên,cô ấy nói: “Manh Manh thực sự rất tận tâm khi làm chiếc bánh này này, cô ấy không ngừng tự nhủ phải làm tốt để anh thích nó.
“
Lục Tư Thần nhìn Cố Manh Manh: “Phải vậy không?”
Cố Manh Manh hừ một tiếng, quay đầu đi.
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm, sắc mặt dần dần dịu đi.
“Chà, vậy tôi sẽ thử một miếng.”
Anh nói một cách nhẹ nhàng.
Cố Manh Manh lập tức ngắng đầu lên nhìn anh: “Thật không?
Anh có muốn thử một miếng không?”
“Cô đã làm rất chăm chỉ.
Không có lý do gì để tôi không thử chúng.”
Lục Tư Thần nói.
Cố Manh Manh vội vàng lấy một chiếc bánh trứng đưa cho Lục Tư Thần, cô đặt lên một chiếc đĩa nhỏ xinh rồi đưa cho anh với vẻ mặt lịch sự và bối rồi: “Chà, tôi chưa làm bánh trứng bao giờ.
Giai Đồng đã dạy tôi cách làm chúng.
Nếu không ngon thì phải nói cho tôi biết để lần sau tôi sẽ làm tốt hơn nhé! “
“Được!”
Lục Tư Thần gật đầu.
Sau đó, anh ấy mở miệng và từ từ cắn một miếng bánh trứng.
Mọi người hồi hộp nhìn anh.
Đặc biệt là Cố Manh Manh, cô gần như nín thở.
Một lúc lâu sau, Lục Tư Thần nhìn cô, mới chậm rãi nói: “Ừm, cũng không tệ.”
“Có thật không?”
Cố Manh Manh vô cùng vui mừng.
Lục Tư Thần xoa đầu cô rồi cười nói: “Vắt vả rồi!”
Nếu Cố Manh Manh có một cái đuôi nhỏ ở sau mông, thì bây giờ cô ấy chắc đang vẫy nó liên tụ!
c Cô cười lớn: “Anh thích là tốt rồi!”
Lục Tư Thần đặt đĩa xuống.
Nhưng vẫn còn nửa cái bánh trong đĩa.
Cố Manh Manh nhìn thấy, không khỏi thắc mắc: “Sao vậy, không phải là anh ăn được một nửa cái là đã no rồi chứ?”
Lục Tư Thần thở dài: “Hơi nóng.”
Cố Manh Manh chọt nhận ra.
Cô vội vàng lấy đĩa bằng cả hai tay, vừa phồng miệng vừa thổi thổi bánh trứng trong đĩa.
“Để tôi thôi nguội cho anh!”
Cô ấy nói.
Lục Tư Thần thấy vậy, anh ấy có chút cảm động.
Nhưng chưa kịp nói gì, Cố Manh Manh đã bất ngờ cầm một nửa chiếc bánh trứng và bỏ thẳng vào miệng cô.
“Mmm, ngon!” Cô gật đầu.
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh nhìn sang anh một cái, sau đó nhìn xuống đĩa trống, cười lớn: “Ha ha, vừa rồi có tôi nhịn không nồi, anh đừng tức giận với tôi chứ?”
Tất nhiên Lục Tư Thần sẽ không tức giận, anh cảm thấy rất hài lòng khi thấy cô gái này sẵn sàng ăn những gì mà anh đã ăn..